Thệ Bất Vi Phi

Chương 293 : Chơi cờ

Ngày đăng: 23:56 21/04/20


EDITOR: DOCKE



Ta ngồi mạnh xuống, cẩn thận nghiên cứu tàn cục không biết của cổ nhân đã nhập quan tài nào để lại. Nghĩ rằng, ngươi chết thì cứ chết đi, còn bày ra cái tàn cục chính mình còn không giải được này để hù dọa hậu nhân, bộ không sợ bị đoạn tử tuyệt tôn hay sao…   



Ta vừa thầm mắng cổ nhân vừa cẩn thận nghiên cứu tàn cục. Nói ra cũng lạ, chăm chú nghiên cứu cờ quả thật có thể ngăn chặn được âm thanh kỳ quái kia. Hơn nữa, lúc suy tư về tàn cục, trên cơ bản là ngay cả âm thanh gió biển thét gào cũng giảm đi rất nhiều…



Ván cờ này, thật sự chơi đến sáng ngày hôm sau. Sắc trời sáng bừng lên rồi mà ta vẫn còn đang ở trong hoàn cảnh xấu, bị vây trong lồng cũi, bị ăn mất một đám quân lớn. Ta tức giận đến mức đem cả chín đời tổ tông của cổ nhân kia ra ân cần thăm hỏi một lần, nhưng… vẫn không nghĩ ra được…



Cũng không thiết quản đến Tuyên Vương đang ở một bên vui không kiềm chế, ung dung tự tại, tay cầm ly trà ngon nhấp uống không dừng.



Rốt cuộc, ta đành phải bỏ cuộc, nói với hắn: “Không chơi, không chơi nữa…” Nghĩ rằng, độ công thì độ công đi, da thịt thân cận thì cứ thân cận đi. Dù nói cái gì thì ta cũng phải nghĩ cách để trở về thân xác vốn có của mình. Thân xác này, để hàm trư thủ của ngươi chiếm chút tiện nghi cũng chẳng sao.



Hắn lại cười nói: “Không chơi cũng được, đã sớm vượt qua hải vực rồi…”



Ta cảm thấy mình đã mắc mưu, bị hắn hù dọa chết không ít tế bào não, tức giận khó kìm, hỏi hắn: “Vì sao không sớm nói cho ta biết?”



Hắn nói: “Sớm nói cho ngươi biết, ngươi sẽ đuổi bổn vương đi rồi. Bổn vương cùng ngươi ở chung một đêm là cơ hội hiếm có. Bổn vương sao mà không quý trọng cho được?”



Ta nghĩ, cũng may trời đã sáng choang, không phải là lúc đêm dài thanh vắng dẫn dụ tội phạm, không trêu chọc tên vương gia kia nổi thú tính. Vượt qua một đêm này, dù có hoảng loạn nhưng không hề nguy hiểm gì.
Ta đứng trên sàn tàu, phía sau có năm, sáu gã thị vệ mặc trang phục gia đinh, cẩn thủ cương vị của mình. Thật ra, cũng chính là nhìn chằm chằm vào ta…



Ta nhìn thấy có mấy cái rương gỗ, nằm xếp trên mặt đất. Bỗng nhiên nhớ lại cảnh tượng vô cùng lãng mạn của nam nữ vai chính trong phim Titanic, nghĩ rằng: ta chưa từng đứng ở đầu thuyền bao giờ. Phỏng chừng ở chỗ này, đầu thuyền sẽ không đến lượt ta đứng, vậy thì đứng ở mép thuyền vậy? Nghĩ thế liền dịch chuyển hai cái rương gỗ, chồng chúng lên, sau đó đứng lên bên trên, đem hơn phân nửa thân mình hướng ra ngoài mép thuyền…



Bọn thị vệ, ban đầu không để ý đến hành vi của ta, chẳng qua chỉ là mắt to trừng mắt nhỏ, sau lại thấy ta đứng lên rương gỗ, vươn thân mình, lúc đó mới lăng xăng chạy tới, hô to gọi nhỏ:



“Cô nương, không được…”



“Vương gia, sẽ mắng…”



“Như vậy quá nguy hiểm, phải cẩn thận đó…”







Bọn họ thấy ta là nữ nhân của Tuyên Vương, kéo cũng không dám kéo, chỉ biết khuyên bảo. Ta tất nhiên sẽ xem lời nói của bọn họ như gió thoảng qua tai, càng vươn thân ra càng nhiều. Rất hiếm khi có thể cúi thắt lưng xuống, gần như có thể nhìn thấy vách thuyền khó thấy nhất.



Đúng lúc này, ta lại thấy phần vách thuyền chìm trong nước bên dưới, hình như có bóng đen di động, chợt lóe rồi không thấy. Nghĩ rằng, chẳng lẽ có cá. Vì thế, nhìn kỹ lại. Bóng đen kia lại bơi về phía trước vài bước, hơi hơi lộ đầu ra. Ta vừa thấy liền trấn động. Bóng đen đó là ngư (cá), nhưng lại là Ngư Bá Thiên. Vì sao hắn lại ở đây? Nếu hắn ở đây, vậy Tiểu Phúc Tử đâu? Thuyền của bọn họ đâu? Ta không khỏi ngẩng đầu lên, nhìn ra mặt biển đánh giá xem có con thuyền nào hiện lên hay không. Lại thấy trên mặt biển không có lấy một vật thể nào. Bọn họ làm thế nào đi đến phần dưới của con thuyền này?