Thệ Bất Vi Phi
Chương 295 : Tiểu phúc tử đến
Ngày đăng: 23:56 21/04/20
EDITOR: DOCKE
Khổng khỏi cẩn thận quan sát hắn. Nhìn vào chiều cao, quần áo, thần thái, hắn chỉ có thể là Tử Dạ. Nhưng ta lại nhìn đến ánh mắt của hắn. Ánh mắt kia không phải là ánh mắt của Tử Dạ, chỉ có thể là Tiểu Phúc Tử mới có được ánh mắt ấy, thanh lãnh, nhiệt liệt, mê hoặc… Ánh mắt ấy lúc này liền mang theo mấy loại cảm xúc hoàn toàn khác nhau, nhìn ta.
Ta bèn hỏi: “Ngươi là Tiểu Phúc Tử?”
Thân hình hắn chấn động, nói: “Ngươi, rốt cuộc là ai? Vì sao ta giả trang thành như thế mà ngươi vẫn có thể nhận ra ta?”
Ta nói: “Trên thế giới này, còn có mấy người có thể gọi ngươi là Tiểu Phúc Tử?”
Tiểu Phúc Tử hiện giờ đã không còn giống như ngày xưa. Địa vị của hắn trên giang hồ giống như thần tiên vậy. Mọi người đều gọi hắn là môn chủ, là Phúc gia. Thậm chí khi đến hoàng cung cũng không có ai dám gọi hắn là Phúc công công nữa, chỉ gọi là Phúc gia. Ngoại trừ một người, trước sau như một vẫn cứ gọi Tiểu Phúc Tử. Gọi hắn là Tiểu Phúc Tử, không có ai khác, chỉ có thể là ta. Bất kể thân là thái tử phi cũng được, hoàng hậu cũng thế, ta chỉ luôn gọi hắn là Tiểu Phúc Tử. Có việc hay không có việc, vẫn là Tiểu Phúc Tử. Đáy lòng hắn hiểu rõ nhất…
Hắn mê hoặc thật lâu sau, ngọn lửa trong mắt càng lúc càng nóng cháy, nói: “Không thể nào, ngươi không thể nào là nàng được. Nàng đang ở hoàng cung, hôn mê bất tỉnh, làm sao có thể xuất hiện ở đây? Hơn nữa, thân hình lại hoàn toàn bất đồng…”
Trên mặt hắn hiện lên một tia kinh hoảng, khiến ta vô cùng kỳ lạ. Chiếu theo đạo lý mà nói, với võ công cùng năng lực của Tiểu Phúc Tử thì không nên xuất hiện vẻ mặt như thế mới phải. Hay là, chuyện hắn gặp phải, là một tai nạn kinh khủng mà ngay cả hắn cũng cảm thấy sợ hãi?
Hắn nói: “Chúng ta rời bến, tổng cộng có năm mươi người, bốn chiếc thuyền đánh cá. Đều là thuyền đánh cá cực kỳ chắc chắn của Hắc Phong Bang. Nhưng đi qua hải vực đó, lại chỉ còn lại hai người. Bốn chiếc thuyền đánh cá kia cũng đều đã bị trận gió lốc đó đánh cho dập nát. Âm thanh kỳ lạ phát ra trong hải vực, khiến cho tất cả những thuyền viên trở mặt cắn xé, công kích lẫn nhau. Giống như phát điên phát rồ vậy. Ta chỉ cứu được một người, chính là tên Ngư Bá Thiên kia…”
Ta nói: “Thì ra, Quỷ khóc trận thật sự lợi hại đến thế sao?”
Ta kể lại cho hắn nghe chuyện tối qua ta chơi cờ cùng Tuyên Vương. Hắn trầm ngâm nói: “Thì ra hắn đã sớm có phòng bị. Xem ra, hắn thường xuyên dẫn người đi qua hải vực này. Khó trách, cho dù hắn nhìn thấy chúng ta đi theo phía sau cũng không hề ngăn cản. Có lẽ trong lòng hắn còn âm thầm mừng rỡ nữa. Một lần ám sát không thành, lúc này đây, chúng ta tất nhiên sẽ tự đút đầu vào chỗ chết.”
Ta nói: “Có lẽ, trong lần ám sát đó, bởi vì ta đã ở trên tửu lâu cho ngươi ám chỉ, hắn nghĩ có lẽ ngươi đã hoài nghi thân phận của ta, mới mượn cớ cướp cá mập mà ngăn cản thuyền của hắn. Cho nên, hắn mới ra tay ám sát. Nhưng thật không ngờ khi đó, ngươi căn bản là không biết gì về thân phận của ta. Ngươi đi lên, chẳng qua cũng chỉ vì muốn có cá mập mà thôi…”
_________________