Thệ Bất Vi Phi
Chương 302 : Xả nước
Ngày đăng: 23:56 21/04/20
EDITOR: DOCKE
Nghĩ rằng, tuy nói ngươi thân là vương giả, võ công không cao nhưng nếu muốn né một chén nước, vẫn rất dễ dàng mà?
Tuyên Vương để mặc nước trên mặt chậm rãi chảy xuống, cũng không lau khô. Hắn nhìn ta, bỗng nhiên lại cười, nói: “Chỉ cần ngươi vui, bổn vương cho dù có ướt hết, cũng có là gì đâu?”
Lửa giận trong lòng ta bốc lên, lạnh lùng nói: “Cho dù ngươi ngâm mình suốt ngày trong nước đá, ta cũng không vui nổi…”
Tên tóc đen râu bạc kia ở một bên nghe xong, lạnh lùng hừ một tiếng. Ánh mắt như đao nhìn về phía ta. Đây là lần đầu tiên hắn nhìn ta, ánh mắt phức tạp cực kỳ, làm như ta là một đại sắc lang đang gây ra những hành vi đồi bại với đứa con gái chưa đầy năm tuổi của hắn vậy đó. Ta liền đưa mắt trừng trở lại. Hắn thu hồi ánh mắt, yên lặng ngồi ở trong góc.
Không gian trong giỏ trúc rộng lớn đến nỗi ba người ngồi bên trong cũng nghe thấy tiếng thở dốc. Ta càng cảm thấy không thoải mái.
Còn Tuyên Vương, thấy ta đánh đổ chén nước kia, lại tiếp tục đi đến bên ấm, rót một chén nước khác, ấp ủ trong tay, nhẹ nhàng thổi.
Ta thấy vậy, nhàn nhạt nói: “Cho dù ngươi có đưa lại đây, ta cũng sẽ không uống…”
Tuyên Vương cười cười, cũng nhàn nhạt nói: “Ngươi đổ một chén, ta liền rót một chén. Một ngày nào đó, ngươi sẽ uống…”
Ta nghĩ, cái gì mà nữ nhân này? Giọng điệu giống như đang nói đến củ cải vậy…
Tuyên Vương lạnh lùng nhìn hắn, liếc mắt một cái. Hắn không thể không sửa miệng: “Nếu vương hậu không chịu nổi, vậy thì sẽ rất phiền toái…”
Ta giận quá, mắng hắn: “Ngươi kêu ai là vương hậu? Ở đây không có vương hậu…” Không hiểu sao, thính lực của ta lại trở nên cực kỳ tốt, ngay cả vương hậu hay hoàng hậu cũng phân định rõ ràng rành mạch. Trong lòng nhận định, hắn đang gọi ta là vương hậu, vương hậu của Tuyên Vương.
Lữ Trạch cung kính thi lễ với ta rồi nói: “Vương hậu, ngài là vương hậu của Vương. Về sau, Lữ Trạch chính là thủ hạ của ngài. Ngoại trừ mệnh lệnh của Vương, mệnh lệnh của ngài, Lữ Trạch nhất định sẽ chấp hành…”
Ta nghĩ, ngươi nói vậy chẳng phải vô nghĩa lắm sao? Trước thì nghe lệnh Tuyên Vương, sau lại chấp hành mệnh lệnh của ta. Vậy ta kêu ngươi đi giết Tuyên Vương, ngươi có giết không?
Cuối cùng, ta chỉ ra lệnh cho hắn: “Rót cho ta một chén nước…”
Lữ Trạch quả thật đi qua, rót cho ta một chén nước sôi.
Ta lại uống một hơi cạn sạch, bỏ chén xuống. Nhìn thấy vòng tròn nước sót nơi đáy chén, bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề cực kỳ nghiêm trọng. Ta đã uống liên tiếp ba chén nước lớn. Đến lúc đó, mắc tiểu thì phải làm sao bây giờ? Bây giờ đang ở giữa không trung nha. Con người ta, nếu trong lòng tưởng tượng đến vấn đề này, đều sẽ cảm giác đúng như thế. Ta mới vừa nghĩ đến liền phát hiện bụng trướng căng, cực kỳ khó chịu. Trong lòng thầm kêu không tốt. Nhưng trước mặt là hai đại nam nhân, ta cũng không thể thất lễ được. Huống chi, một đại nam nhân trong đó, còn có sắc tâm với ta nữa. Ta nghĩ, ta phải nhẫn…