Thệ Bất Vi Phi

Chương 308 : Địch đến

Ngày đăng: 23:56 21/04/20


EDITOR: DOCKE



Ta đang nghĩ xem những người đó là ai? Vì sao lại khí thế bừng bừng? Lại bị ai đó từ phía sau ôm lấy, cảm giác sau lưng đẫm ướt. Quay đầu lại nhìn, hóa ra lại là Tuyên Vương. Trên người hắn vẫn trần trụi, nói: “Mau hộ tống vương hậu hồi cung…”



Ta hỏi hắn: “Đó là ai?”  



Gương mặt hắn bỗng nhiên trở niên cực kỳ lạnh lẽo, nói: “Những người đó chính là người của Hắc Vụ Đảo…”



Khi nói chuyện, thuyền càng chạy càng gần. Tuyên Vương vung tay lên, có hai cung nữ đi đến dìu ta đi lên chiếc cầu gỗ nối liền với một chiếc thuyền. Ta lại nói: “Ta là vương hậu của ngươi, chẳng lẽ không phải sẽ cùng ngươi kề vai chiến đấu, bày mưu tính kế sao? Ngươi cũng biết trong cuộc chiến với Thiên Bảo nữ vương, ta cũng có tham gia, cũng đã có tác dụng không nhỏ đâu…”



Tuyên Vương nhìn ta nghi hoặc, cho rằng ta chồn chúc tết gà, sẽ không có lòng tốt như vậy. Ta cho hắn một nụ cười thật tươi, bắt chước cách xưng hô của mọi người, nói: “Vương, ta chính là vương hậu của ngài đó, chẳng lẽ ngài muốn cả đời này cũng không tin tưởng ta sao?”



Lúc này Tuyên Vương mới gật gật đầu, phất phất tay cho hai cung nữ kia lui ra, lại nói: “Binh giáp chuẩn bị, bảo vệ Vương hậu bất cứ lúc nào…”




Mặc dù ta không hiểu võ công, nhưng nhìn thấy cũng biết, mấy người vừa tới võ công cực cao, cao thâm đến cực điểm. Bọn họ liên hợp với Lữ Trạch, rốt cuộc cũng ngăn chặn được thế công của đám hắc y nhân. Tuyên Vương thấy, khóe miệng hơi hơi cười lạnh, nói: “Đảo chủ Hắc Vụ Đảo, bất kể ngươi làm thế nào cũng đều không thể lay động được bổn vương mảy may.”



Ta thấy khóe miệng hắn cười lạnh, khóe mắt đầy thù hận, trong lòng không khỏi kỳ quái. Vì sao hắn lại căm hận đến thế? Rốt cuộc là vì chuyện gì?



Chính vào lúc này, lại nghe được tên hắc y nhân kia cất tiếng cười dài, như rồng ngâm hổ gầm. Hắn bay lên trời, từ giữa không trung đánh xuống một đôi chưởng lực, cực kỳ giống một cảnh phim ta đã từng xem ở hiện đại. Nghĩ rằng, hắn sẽ không giống như phim, một chưởng đánh xuống đánh ra một đôi phật thủ (tay phật) khổng lồ đấy chứ?



Cũng may, tình cảnh đó không xuất hiện, bằng không, thuyền không bị đánh thủng một lỗ lớn mới là lạ, ta không biến thành một chén canh gà mới là lạ.



Bên trong ống tay áo của hắn phát ra vô số ngân châm. Ngân châm thật nhỏ, vốn lúc phát ra là không hình không tiếng, nhưng do hắn phát ra lại mang theo một tiếng sấm nổ mạnh, xem ra là có nội lực ngưng tụ trong số ngân châm này, nhằm thẳng về phía đám thị vệ cùng cao thủ của Tuyên Vương. Ta vốn tưởng rằng thị vệ cùng cao thủ của Tuyên Vương nhất định có thể tránh thoát số ngân châm kia, nhưng không ngờ, lúc bọn họ dùng tay tiếp châm, ngân châm không ngờ lại xuyên thủng qua tay, đâm thẳng vào tim. Bọn họ không kịp né tránh, té nhào xuống đất.



Ta nghĩ, võ công của tên hắc y nhân này, chỉ sợ ngay cả lão cha, Tiểu Phúc Tử cũng không thể sánh kịp. Ta thấy, hắn đã là người có võ công cao nhất. Bởi vì, ta thấy người trong thiên hạ không có ai có thể làm được như hắn, dùng ngân châm thật nhỏ cất chứa nội lực rất lớn, có thể xuyên thủng ngón tay con người, bị lực tay cản trở lại không hề giảm thế công chút nào, tiếp tục đâm thẳng vào tim…