Thệ Bất Vi Phi

Chương 310 : La thành

Ngày đăng: 23:56 21/04/20


EDITOR: DOCKE



Ta nghĩ, chẳng lẽ không phải ở trong này? Mà là đến một địa phương khác?



Nỗi nghi hoặc trong lòng ta càng lúc càng sâu, cũng chỉ biết tiếp tục đi theo bọn họ.  



Đi vào trong đại sảnh, cũng giống tất cả căn phòng cổ đại khác, tòa đại sảnh này cũng bày biện đồ dụng, bàn ghế… tất cả đều được chế tạo từ gỗ lim, lại vô cùng tinh xảo. Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ bằng gỗ, chiếu xạ vào, bóng nắng loang lổ. Có thể nhìn ra được, tất cả đồ đạc trong phòng đều có giá trị xa xỉ.



La Thành vào đến nơi liền nói: “Giải huyệt cho hắn…”



Hai thị vệ lên tiếng vâng dạ rồi giải huyệt cho Tuyên Vương. Tuyên Vương mở mắt ra, đánh giá cảnh sắc chung quanh một chút, biểu tình trở nên cực kỳ quái lạ, tựa chán ghét lại tựa như hối hận. Hắn liếc mắt nhìn La Thành một cái, thu hồi biểu tình. Quay đầu qua, trông thấy ta lại nhìn thấy Tiểu Phúc Tử, làm như bỗng nhiên cảm thấy yên lòng, nói: “Có hắn ở đây, thì ta an tâm…”



Ta nghĩ, ngươi nói vậy là có ý gì?



La Thành nghe xong lại nói: “Ngươi cho rằng lão phu giống ngươi sao, lòng lang dạ sói, vong ân phụ nghĩa? Ngươi yên tâm, mặc dù ngươi vì hoàng hậu mà gây ra tất cả, nhưng lão phu cũng sẽ không tức giận hoàng hậu nương nương. Huống chi, vị Phúc gia đây đã ở trên biển cứu lão phu một mạng…”



Ta không khỏi hỏi Tiểu Phúc Tử: “Tiểu Phúc Tử, không phải ngươi bị cá mập công kích sao? Vì sao còn cứu lão tiên sinh này? Theo ta thấy, phải là lão tiên sinh rời biến, cứu ngươi mới đúng chứ?”
La Thành tức giận đến nỗi khuôn mặt phình trướng, vừa tím vừa đỏ, nói: “Không ngờ ngươi lại còn dám nói như vậy? Nếu như lúc trước không nhờ con gái ta giúp ngươi, ngươi làm sao có thể đi xuống tận đáy biển, tìm được cái rương đó? Chẳng qua là nó thật không ngờ, kẻ mà nó giúp, lại là một con sài lang.”



Ta nghe xong, không khỏi suy đoán. Hay là bọn họ vì một kho báu nào đó, chia của không đều? Con gái của La Thành không ngờ lại nữ sinh hướng ngoại, dám giúp đỡ người ngoài đối phó người nhà. Cho nên La Thành này mới bất bình như thế, muốn khai đao với Tuyên Vương? Nhưng ta lấy làm lạ, Tuyên Vương làm thế nào vượt qua đại hải, đi đến nơi này? Còn trùng hợp tìm được một nơi như vậy?



Xem ra, lại là một đoạn nghiệt duyên của Tuyên Vương. Tục ngữ có nói, cường long áp không được tay anh chị, huống chi ngươi còn xuyên qua đại hải, đi đến nơi này? Đụng phải một con rắn biển? Ta nhìn qua Tuyên Vương, cảm thấy hắn thật là không thể nhìn thấu nổi.



Ta đang nghĩ ngợi lung tung thì La Thành đã nghiến răng nghiến lợi nói: “Hôm nay, ta sẽ vì con gái mà báo thù. Con gái ta đã yêu mến ngươi, vậy thì để ngươi xuống dưới với nó đi…”



Râu tóc lão dựng lên, râu bạc run run. Bộ dáng tao nhã vừa rồi chẳng biết đã biến đi nơi nào. Xem ra, gian tiểu lâu không có người ở này đã cất chứa không ít hồi ức của lão, khiến lão không thể khống chế nổi cảm xúc của mình.



Tuyên Vương ảm đạm cười, quay đầu lại nhìn ta, nói: “Ta đã sớm nói với con gái ngươi rằng, ta sẽ không thích cô ấy. Nếu cô ấy đi theo ta, nhiều nhất thì cũng chỉ được làm một thị thiếp của ta mà thôi. Hơn nữa, nếu ta chiếm được nữ nhân của mình, nếu như nàng ấy không muốn, ngay cả một thị thiếp ta cũng không cần. Là tự cô ta đòi giúp, sao lại trách ta?”



La Thành thở thật mạnh, hổn hển mấy hơi rồi đột nhiên nở nụ cười: “Lão phu biết, ngươi là Vương gia của Đại Tề, quả nhiên là có khí chất của Vương gia. Đã chết đến nơi mà vẫn còn mạnh miệng như vậy…”



Nghe hai người bọn họ nói chuyện xong, trong lòng ta không khỏi đau xót. Ta biết, nữ nhân mà Tuyên Vương nói, là ta. Hắn bắt cóc ta đến nơi đây, tôn ta làm vương hậu của hắn, chẳng qua chỉ vì muốn cùng ta ở trên tiểu đảo này bắt đầu một cuộc sống khác mà thôi. Nhưng mà, ta đã có người mình yêu, có năng lực nào, lấy cái gì mà đi đáp lại tình yêu của hắn đây?