Thệ Bất Vi Phi

Chương 314 : Trộm thuyền

Ngày đăng: 23:56 21/04/20


EDITOR: DOCKE



Hắn nhìn ta, lại nhìn qua Tuyên Vương, nói: “Xem ra, đành phải để ngươi ở lại đây chờ, còn Vương gia sẽ cùng ta đi trộm thuyền…”



Ta ngạc nhiên nói: “Tiểu Phúc Tử, võ công ngươi cao như vậy còn cần Vương gia giúp đỡ sao?”   



Tiểu Phúc Tử nhàn nhạt nói: “Để hắn ở cùng với ngươi, ta không an tâm.”



Ta nghĩ rằng, ta ở cùng hắn đã lâu rồi mà bây giờ ngươi mới lo lắng đến, hình như hơi muộn?



Tuyên Vương nãy giờ không lên tiếng, lại nói: “Ngươi để nàng ở lại một mình ở đây, không sợ dã thú trên Hắc Vụ Đảo đến tập kích sao?”



Ta hỏi: “Trên đảo này có dã thú sao?”



Tuyên Vương cười cười đáp: “Đảo này, mặc dù là chỗ xa xôi nhưng vẫn có dã lang (sói hoang) thường lui tới. Vương hậu chẳng biết chút võ công nào, ngươi yên tâm để nàng ở đây sao?”



Tiểu Phúc Tử nói: “Vậy, ngươi đi trộm thuyền, ta ở lại đây…”



Tuyên Vương thở dài một hơi: “Nếu võ công của ta cao được như Phúc gia thì ta cũng bằng lòng đi. Chỉ tiếc, e rằng đến lúc đó, thuyền không trộm được mà ngay cả bản thân ta cũng bị bắt đi. Vậy thì không được tốt cho lắm. Ta còn muốn trở về đảo, đưa các ngươi đi thực hiện thuật di hình đổi ảnh, dùng Hắc tinh thạch giữ lại hồn phách cho Vương hậu, để hai tháng sau hồn phách của nàng không đến mức tan biến…”



Trong lời nói của Tuyên Vương có chứa dao. Tuy nói hắn đã giao tín vật ngọc ban chỉ (nhẫn ngọc thường được đeo ở ngón tay cái) của mình cho Tiểu Phúc Tử nhưng trong tình huống khẩn cấp, ai cũng không thể biết được phía sau sẽ xảy ra chuyện gì. Nếu có gì sai lầm, không biết thuật di hình đổi ảnh rốt cuộc sẽ biến thành cái gì nữa. Nếu vậy, tính mạng của ta cũng khó mà giữ được… Xem ra Tuyên Vương đã hiểu rất rõ tâm tư của Tiểu Phúc Tử.
Ta nói: “Vì sao không thể?”



Hắn lạnh lùng nói: “Thuyền trên Hắc Vụ Đảo này khác hẳn thuyền của những nơi khác. Tất cả đều dùng dược nhân chèo thuyền, chỉ nghe dược phu chỉ huy. Nếu hắn trộm về đây một con thuyền, mặc kệ hắn có bao nhiêu võ công cũng không thể lái thuyền đi được…”



Ta vội la lên: “Vậy sao ngươi không nói ra? Ngươi đã có thần thông như thế, vì sao không trực tiếp chỉ huy dược nhân, ngược lại còn muốn Tiểu Phúc Tử đi trộm thuyền?”



Hắn lạnh nhạt vỗ về sáo ngọc, “Nếu không có Tiểu Phúc Tử đánh lạc hướng những người trên đảo, ta làm sao có thể thành công khiến cho nhiều dược nhân như vậy hội tụ lại một chỗ, đều nghe theo ta chỉ huy …”



Ta cười lạnh: “Nếu Tiểu Phúc Tử gặp phải nguy hiểm, Hắc tinh thạch trên người lại lọt vào tay La Thành, vậy ta chỉ còn sống được hai tháng nữa, thật sự là đúng ý ngươi rồi…”



Tuyên Vương quay mắt nhìn ta, thần sắc cực kỳ cổ quái: “Vì cái gì nàng luôn cho rằng ta sẽ làm ra chuyện thương tổn đến nàng? Rốt cuộc nàng có hiểu hay không…” Hắn hít sâu một hơi, đi về phía ta. Ta vội vàng lui về phía sau vài bước. Hắn nói: “Cho dù ta có phải tổn hại chính mình, cũng không muốn nàng bị tổn thương…”



Trong lòng ta vừa động, lại cười dài một tiếng: “Nếu không phải ngươi bày ra tất cả chuyện này thì ta đã yên lành ở trong hoàng cung Đại Tề, vui vẻ sống chung với hai đứa con của mình rồi. Ngươi như vậy còn không tính là thương tổn ta?”



Tuyên Vương nghe xong, dừng bước, vẻ mặt cực kỳ ưu thương, nói: “Ta làm vậy, chẳng qua chỉ muốn được ở cùng với nàng mà thôi…”



Ta muốn nói với hắn là ta tuyệt đối không muốn ở chung với hắn, nhưng nhìn thấy thần sắc trên khuôn mặt hắn lại không thể nói được thành lời.



Hắn thu sáo ngọc vào trong người, nhàn nhạt nói: “Nàng yên tâm, ngoại trừ không trộm được thuyền, với võ công của Tiểu Phúc Tử thì trên đảo này, không có ai là đối thủ của hắn đâu. Hắn nhất định có thể bình an trở về…”