Thệ Bất Vi Phi

Chương 318 : Linh hồn là gì?

Ngày đăng: 23:56 21/04/20


EDITOR: DOCKE



Ta nhíu mày hỏi hắn: “Như vậy, Trầm Ngư đâu?”



Hắn nhàn nhạt nói: “Thực hiện thuật này, chỉ có linh hồn nào mạnh hơn mới được lưu lại. Linh hồn của cô ta, đương nhiên đã bị bài trừ ra ngoài cơ thể, không thấy bóng dáng. Còn hoàng hậu nương nương, trong cơ thể đã không còn linh hồn cho nên mới hôn mê bất tỉnh như thế.”   



Ta ảm đạm thương xót, nhưng cũng không biết làm gì hơn. Trong lòng Tuyên Vương, hắn là thiên hoàng tôn quý, còn những người khác chẳng qua chỉ là con kiến dưới đất, có thể tùy ý dẫm đạp, cũng có thể hy sinh bất cứ lúc nào. Hắn không biết rằng, ta phản cảm nhất, chính là thái độ này của hắn.



Đúng lúc này, có tiếng ồn ào từ bên ngoài truyền tới, âm thanh đao thương va chạm hỗn loạn. Tiểu Phúc Tử cùng Tuyên Vương nhìn nhau, đồng thời nói: “Không hay rồi.”



Chúng ta đang muốn lao ra, cửa mật thất lại xuất hiện mấy người. Dẫn đầu, chính là cái lão La Thành kia. Lão cùng với mấy tên thị vệ chung quanh, trong tay mỗi người đều cầm một loại vũ khí hình thù kỳ quái. Ta nhìn thấy, trong lòng bán tín bán nghi. Bởi vì ta nghi ngờ, vũ khí đó là súng kíp (1), nhưng hình dạng của nó lại cực kỳ quái lạ, tuyệt đối không giống với súng kíp của thời hiện đại mà giống hai cái hồ lô bị treo ngược hơn. Một lớn một nhỏ nối dính vào nhau. Nhưng không hiểu sao, ta cuối cùng vẫn cảm giác được, uy lực của loại vũ khí này, có thể là vô cùng mãnh liệt.



Chẳng những là ta, Tuyên Vương thấy vũ khí trong tay bọn họ, sắc mặt bỗng nhiên biến đổi, nói: “Chúng ta mau lui lại.”



Không đợi ta kịp phản ứng, Tuyên Vương cùng Tiểu Phúc Tử mỗi người một tay giữ chặt lấy tay ta, bay vút về phía sau. Nhưng gian mật thất này nhỏ như vậy, có thể lui đến đâu cơ chứ?



Trong lúc chúng ta lui lại, vũ khí trong tay bọn họ phát ra những tiếng động đùng đoàng kinh thiên động địa, đánh cho những trang sách trong mật thất tung bay tán loạn, bàn ghế dập nát. Lúc này ta mới có thể khẳng định, vũ khí này nhất định là một loại súng kíp. Một nỗi nghi ngờ dâng lên trong lòng ta, La Thành rốt cuộc là ai?




Ghi chú:



Súng kíp là loại súng trường kiểu cũ, nguyên tắc hoạt động đơn giản. Thuốc phóng và đạn được nạp từ miệng nòng, gây hỏa bằng một kíp kiểu va đập đặt ở đuôi nòng.



Đường lang bộ thiền, tại hậu hoàng tước: Bọ ngựa rình bắt ve sầu, chim sẻ chờ sẵn phía sau: Ý nói người ngu dự định làm chuyện xấu, không ngờ lại bị người khác lợi dụng cơ hội làm hại.



Hoàn bích quy Triệu: Chữ “Hoàn” ở đây chỉ hoàn chỉnh, còn chữ “Bích” có nghĩa là  ngọc. Ý của câu thành ngữ này là ví về việc đem đồ vật nguyên si trả lại cho chủ cũ. Câu thành ngữ này có xuất xứ từ “Sử ký Liêm Pha Lạn Tương Như liệt truyện.”



Tần Triêu Vương được biết, Triệu Huệ Văn Vương có một viên ngọc tên là Hòa Thị Bích vô cùng quý hiếm, liền cử người đưa thư sang nói mình muốn dùng 15 ngôi thành trì để đổi lấy viên ngọc này.



Vua Triệu sợ bị mắc lừa, không muốn đưa ngọc sang, nhưng lại lo vua Tần sẽ lấy cớ này để tấn công nước Triệu, nên đang vắt óc suy nghĩ tìm người có tài ăn nói sang phúc đáp vua Tần. Bấy giờ có người đề cử Lạn Tương Như. Lạn Tương Như mới nói với vua Triệu rằng: “Tôi sẽ đưa viên ngọc sang nước Tần và xin đảm bảo rằng; Nếu nước Tần đồng ý trao thành trì cho nước Triệu thì tôi sẽ dâng ngọc cho vua Tần. Bằng không, tôi sẽ đem viên ngọc nguyên si trả về nước Triệu”. Sau đó, Lạn Tương Như được cử đi sứ nước Tần.



Sau khi dâng viên ngọc cho vua Tần, Lạn Tương Như thấy vua Tần chỉ mải mê ngắm nghía viên ngọc, chứ không hề nhắc đến việc giao nộp thành trì, nên ông mượn cớ nói trên viên ngọc có vết rạn muốn chỉ cho vua Tần xem, rồi lấy lại viên ngọc, trách vua Tần không có thành ý. Nếu vua Tần mà bức bách, thì ông sẽ để viên ngọc lên đầu rồi đâm vào cột cho cùng nát vụn cả ra.



Vua Tần nghe vậy tái mặt, liền giả vờ gọi người đem tấm bản đồ ra, khoanh ngay 15 ngôi thành trì. Lạn Tương Như thấy vua Tần vẫn chưa thực lòng thực dạ, nên bảo vua Tần là phải ăn chay trong 5 ngày rồi ông sẽ dâng ngọc lên. Vua Tần đành phải đồng ý. Lạn Tương Như bèn nhân cơ hội này, trở về nhà khách liền gọi ngay một tên tùy tùng mặc áo thường dân đem viên ngọc theo đường tắt trốn về nước Triệu, qua đó đã thực hiện được lời cam kết ” Hoàn bích quy Triệu” của mình