Thệ Bất Vi Phi
Chương 34 : Tâm sự của lâm thụy
Ngày đăng: 23:53 21/04/20
Edit: docke
Ánh mắt hắn lóng lánh nhìn ta, thở dài. Ta nghĩ, cuối cùng thì hắn cũng đã định thần lại rồi. Trước hành vi vô lại của ta, hắn cũng không chịu đưa tiền. Ta cũng không định cưỡng bức hắn. Ta chỉ muốn làm cho hắn không còn dám ở trước mặt ta mà mở miệng nhắc đến chuyện thọ lễ nữa mà thôi. Con người ta chính là rất thực dụng.
Bỗng nhiên, hắn cười. Trong lòng ta đột nhiên có cảm giác rất lạ. Tựa như giữa một vùng băng tuyết trắng xóa đột nhiên nở tràn màu đỏ của hoa mai, tuyệt mỹ cỡ nào. Ta hiểu rồi. Bởi vì nụ cười của hắn, tựa như những đóa hoa mai vươn mình giữa một vùng tuyết trắng mênh mông vô bờ, sáng lạn, mỹ lệ. Nụ cười đó mang theo hương thơm ngan ngát của hoa mai, reo vào lòng người phong tình kinh diễm, khiến người ta không tự chủ được muốn hái xuống, ôm vào trong lòng. Ta mãnh liệt định thần. Vì sao ta lại bị phân tâm như vậy?
Hắn ngưng cười, bỗng nhiên chắp tay nói với ta: “Tại hạ bội phục, bội phục. Một việc rõ ràng như vậy mà ngươi cũng có thể đổi trắng thay đen như thế được…”
Nói xong, hắn phất phất tay, nói: “Đi thôi.” Trong bóng đêm truyền đến một loạt tiếng hô vang như sấm dậy: “Tuân mệnh.”
Dọa ta kinh hãi đến mất hồn mất vía. Xem ra, hắn dẫn theo thật sự không ít người. Ta vốn đang muốn trêu chọc hắn đôi câu, giờ cũng không dám mở miệng nữa. Ta thật sự đã thấu hiểu thế nào là ‘Tú tài gặp phải binh, có lý cũng nói không ra lẽ’. Huống chi, nó vốn không hề có lý chút nào? Hắn vô cớ đến rồi lại khó hiểu ra đi, ta càng ngày càng không nắm bắt được…
…..***…..
Bên trong một trang viên rộng lớn, Lâm Thụy lặng lẽ đứng trước cửa sổ. Đứng phía sau anh là một gã trung niên, thủ hạ của anh. Hắn đợi một lát, thấy chủ nhân dường như không có ý sai bảo mình, đang định lẳng lặng lui xuống. Chủ nhân không mở miệng, hắn cũng không dám quấy rầy.
Lâm Thụy cảm giác được động tác của hắn, bỗng nhiên nói: “Hành động hôm nay cũng coi như viên mãn. Nữ nhân kia, đã an bài tốt chưa?”
Gã trung niên kia cung kính trả lời: “Đã an bài ổn thỏa rồi ạ, hết thảy đều như ý của chủ nhân.”
Lâm Thụy nói: “Kế tiếp, sẽ triển khai một kế hoạch khác. Kẻ phản bội ta, ta muốn nàng cũng nếm trải mùi vị y như vậy.”
Vậy có khác nào giả heo ăn thịt hổ (giống câu: sói đội lốt cừu).
Ta nghĩ, thủ pháp này của hắn sao lại quen thuộc như vậy. Quen thuộc đến nỗi phảng phất giống một người nào đó.
Quỳnh Hoa, đúng rồi, thủ pháp của hắn cũng thật giống Quỳnh Hoa, có thể so với Quỳnh Hoa còn cao minh hơn rất nhiều…
Tiểu Phúc Tử nhìn ta lo lắng. Hắn không biết vì sao ta lại trầm mặc không nói, lại còn nghiến răng nghiến lợi…
Ta bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện bèn hỏi hắn: “Ngươi có đi xem qua Tư Đồ chưa?”
Tiểu Phúc Tử đột nhiên cả kinh, không kịp nghĩ ngợi nói năng đã vội chạy ra ngoài. Ta lo lắng ở trong phòng đi tới đi lui, sợ nghe được tin tức Tư Đồ đã hóa thành đống máu tươi đầu giường.
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu Tiểu Phúc Tử mới trở về. Ta vừa thấy vẻ mặt của hắn, trong lòng liền phát lạnh, hỏi hắn: “Như thế nào rồi?”
Tiểu Phúc Tử vẻ mặt cầu xin: “Không thấy nương nương. Trong phòng còn tráo một người khác vào. Người này cũng rất giống Tư Đồ nương nương. Nếu không phải nàng ta quá mức an tĩnh, ta cũng không thể phát hiện ra được!”
Ta biết. Mỗi lần Tư Đồ gặp Tiểu Phúc Tử, bởi vì tấm lòng yêu võ công tha thiết, Tư Đồ sẽ luôn luôn đánh lén hắn. Bây giờ, nàng lại không động thủ. Tiểu Phúc Tử đương nhiên cảm thất kỳ lạ, vì thế nên mới phát hiện ra chỗ không đúng.
Ta ngã ngồi tại giường. Tại sao có thể như vậy được. Nếu không thấy Tư Đồ, ta ở trong này ngốc nghếch, còn có ý nghĩa gì nữa? Giải oan cho tướng quân, tìm ra chân tướng cái chết của phụ thân, còn cần thiết sao? Ngay cả người sống, ta còn không bảo vệ được, còn quản chuyện người chết làm gì đây. Bây giờ chẳng phải là ta đang lẫn lộn đầu đuôi rồi sao? Vốn tưởng rằng Tư Đồ ở lãnh cung, nơi đó có thể cho là nơi an toàn nhất rồi. Nhà nàng đã mất, chỗ dựa vững chắc là đại tướng quân cũng đã chết. Nàng đối với người ta còn gây ra được uy hiếp nào đâu, cũng sẽ không có ai lại nghĩ trăm phương ngàn kế đi hại nàng. Người trong cung chẳng phải đều cho rằng nàng chẳng qua chỉ là một phi tử đã bị phế bỏ, ở trong lãnh cung chờ chết thôi sao. Lại vì cái gì, rốt cuộc, nàng vẫn bị hãm hại, vẫn bị người ta âm thầm dùng kế đánh tráo để bắt đi?