Thệ Bất Vi Phi

Chương 37 : Tiết trường quý chết

Ngày đăng: 23:53 21/04/20


Edit: Docke



Thái hậu ý bảo cung nữ bên cạnh, qua đây rót cho bà một ly trà. Bà nhẹ nhàng uống một ngụm rồi nói: “Giả thượng nghi, bản cung biết, người rất khéo khua môi múa lưỡi. Nhưng mặc cho ngươi xảo biện thế nào cũng không lừa được Ai gia…” 



Ta nghĩ: Lão thái thái, bà mau mau đưa ra chủ đề đi, bà rốt cuộc muốn biết chuyện gì đây?



Ta vội học theo Quỳnh Hoa, liên tục dập đầu chứ không nói lời nào. Bởi vì ta có biết phải nói cái gì đâu. Nhưng ta không có luyện thiết đầu công nên sợ bị đổ máu, cũng không dám dập đầu quá mạnh. Trận thế này vì vậy cũng không thể đẹp mắt như Quỳnh Hoa tỷ tỷ được.



Có vẻ như ta không cảm động được Thái hậu. Thái hậu cũng không bảo ta dừng lại, làm ta dập đầu đến nỗi choáng váng. Đang lúc không biết làm sao để không phải dập đầu nữa, thì Thái hậu cười lạnh, nói: “Dẫn hắn ra đây, xem ngươi còn có gì để nói không…”



Lão thái giám ứng thanh một tiếng, đi ra ngoài truyền chỉ. Thật kỳ quái, Thái hậu còn có cả nhân chứng sao? Là ai? Chẳng lẽ là Minh Nguyệt Hải? Hắn lại đi chỉ chứng chính muội muội của mình sao? Không có khả năng nha?



Tiếng bước chân hỗn loạn vang lên, mấy tên thái giám đẩy một người vào đây. Ta vừa thấy đã chấn động tâm thần. Không phải nói ngoại thần không thể tùy tiện vào cung hay sao? Ừm, hắn chính là chồng của công chúa, tính ra thì cũng là người của hoàng gia… Không phải chính là Tiết Trường Quý đó sao? Ta làm sao quên hắn được?



Ta tà tà liếc mắt nhìn qua Tiểu Phúc Tử. Ánh mắt Tiểu Phúc Tử lóe lên, hiển nhiên là không thể nào hiểu được. Chiếu theo lý mà nói. Tiết Trường Quý là một kẻ ham sống sợ chết. Sau khi không may bị trúng độc, đều nghe theo mọi yêu cầu của Tiểu Phúc Tử. Nếu thật là hắn đã nói ra những điều không nên nói, chẳng lẽ còn có thứ gì đó quan trọng hơn cả tính mạng của hắn hay sao, khiến hắn không thể không nói ra chân tướng?



Ta vừa nhìn thấy Tiết Trường Quý, trong lòng than thầm. Cũng không biết hắn khai nhiều hay ít, có thể nguy hiểm đến tánh mạng của Tư Đồ hay không. Chuyện này hẳn là mất nhiều hơn được…




Cho nên mới bắt hắn đi theo?



Ta lại một lần nữa cảm giác được, có một bàn tay âm thầm thao túng tất cả chuyện này. Nhàn Phi nương nương không hiểu sao bị người ta tố giác. Người tố giác nàng lại là thủ hạ nàng tín nhiệm nhất. Cuộc thấm tra ngày hôm nay lại bị bao phủ bởi một tầng sương mù dày đặc. Ta còn chưa kịp làm rõ ràng thì đã bị đẩy vào lãnh cung.



Ta có phải là may mắn lắm không? Ta chỉ là một thượng nghi nho nhỏ mà cũng có năng lực uy hiếp được cả Thái hậu, chuyện lớn như vậy mà chỉ đày ta vào lãnh cung mà thôi.



Về phần Nhàn Phi. Xem ra, cho dù nàng có thủ đoạn thông thiên, vì đương kim Hoàng thượng mà huấn luyện vô số sát thủ, nhưng nếu trên đầu bị cắm một chiếc sừng to xanh mướt thì đàn ông nào mà chịu nổi, huống chi là đương kim Hoàng thượng? Một người trời sinh vốn tính lạnh bạc?



Chỉ có điều, không biết rằng kết cục của Nhàn Phi nương nương sẽ như thế nào đây?



Ta vẫn nên lo lắng cho bản thân thì hơn. Chưa thoát khỏi được bao lâu lại bị đẩy vào lãnh cung rồi. Số phận của ta sao cứ đảo vòng vòng hết nữ quan rồi lại lãnh cung thế nhỉ?



Thái hậu dừng bước, liếc mắt nhìn lại Tiểu Phúc Tử, giọng điệu lạnh lùng nói: “Nô tài này hẳn là được chủ nhân của hắn truyền bá không ít chuyện đâu. Người như vậy làm sao lưu lại được?”



Ta than thầm, không xong rồi. Bà ta muốn hạ lệnh giết người diệt khẩu đây mà. Nói vậy cũng phải, hoàng gia làm sao có thể dung chứa những lời gièm pha, để cho người ta đồn ra ngoài cung được. Mà đối chất, cũng chỉ cần một mình ta là đủ rồi.