Thệ Bất Vi Phi

Chương 39 : Nương nương giả

Ngày đăng: 23:53 21/04/20


Ta nghĩ, ta phải nghĩ cách khiến cô ta tự mình xuất hiện mới được. Ta đi vào gian phòng nàng ở. Cũng rất chỉnh tề, so với lúc Tư Đồ còn ở đây thì gọn gàng ngăn nắp hơn nhiều lắm. Ta nghĩ. Ngươi chạy trốn người hay ngươi chạy trốn quỷ a? Chủ nhân ngươi kêu ngươi đến đây giả làm Tư Đồ. Nếu như ngươi đi thật rồi, chủ nhân ngươi lại không lột da của ngươi ra sao?



Nếu ngươi đã từng ở đây tất sẽ còn lưu lại một cái gì đó? Ta không tin ngươi thật sự không lưu lại chút dấu vết nào? Ta bắt đầu lục tung phòng nàng, chỉ thiếu điều muốn đào cả nền nhà lên mà tìm. Thật kỳ quái, thật sự là cái gì cũng không có.



Ta nghĩ. Nếu thật sự bên trong không có gì, vậy ta sẽ để lại cái gì đó. Ta không tin ngươi sẽ không đến tìm ta.



Ta viết một tờ giấy đặt trên bàn trà, chỗ dễ nhìn thấy nhất. Trên bàn trà chỉ bày biện mấy chén trà và một cái ấm trà. Ta liền thả vào trong ấm trà của nàng một chút này nọ…



Ta lại rắc lên đệm giường cho nàng một chút này nọ, rồi đặt tờ giấy trên cửa chỗ dễ nhìn thấy nhất, khiến nàng vừa vào cửa đã có thể nhìn thấy: “Giả nương nương, nếu như thân thể có gì không khỏe, mời đến tìm nô tỳ. Phòng nô tỳ ở cách phòng nương nương không xa, chỉ có mấy gian thôi. Kính gửi Giả nương nương.”



Ta khôi phục phòng nàng lại nguyên dạng…



Ta nghĩ, chẳng lẽ ngươi không về phòng tí nào sao? Chẳng lẽ ngươi giống như mèo hoang cứ chuyển tới chuyển lui ở bên ngoài hoài sao?



Ta đang nằm ở trên giường, nghe thấy từ xa xa, có người ở phòng trong ầm một tiếng. Ta đi ra cửa, thấy gian phòng kia có ánh lửa lập lòe, lại có người không hiểu vì sao lại lên tiếng chửi rủa. Sau đó thanh âm từ trong phòng bắt đầu rõ ràng hơn. Ta đứng ở ngoài phòng, thưởng thức một chút ánh trăng chói rọi. Cảm giác ánh trăng đêm nay sáng đẹp phi thường. Không có mây đen che phủ, cũng không có âm phong từng trận. Thật đúng là thời tiết tốt nha!



Ta quay lại đi vào trong phòng, lẳng lặng chờ vị thần long thấy đầu không thấy đuôi, giả nương nương kia đến.



Ta uống một ly trà, vừa nghĩ. Trà trong lãnh cung quả thật không ngon chút nào, thật khổ, còn pha chút mùi vị như nước cặn vậy. Đang nghĩ ngợi, cửa phòng ta lại bị người ta mở ra. Người đi vào, sắc mặt đen như đít nồi. Sắc đó không phải là sắc da, mà là bị nhiễm. Nàng vừa đi, lại vừa dùng tay gãi gãi toàn thân, làm như trên người có vô số con kiến bò tới bò lui vậy.
Trong đầu ta còn nổi nên một ý niệm mơ hồ, giọng nói này sao lại quen thuộc như thế? 



…..***….. 



Đến lúc ta tỉnh lại, dường như đã là một thế kỷ sau rồi. Ta nằm trên giường, mở to hai mắt. Đứng trước giường là hai nữ nhân. Một người vẫn đang gãi ngứa, còn một người, biểu tình phức tạp nhìn ta… 



Ta mỉm cười, hỏi nàng: “Quỳnh Hoa, tỷ đến rồi?” 



Quỳnh Hoa nói: “Vì sao ngươi lại phải đối với bản thân như vậy?” 



Ta hỏi nàng: “Ta đối với bản thân không tốt sao?” 



Nàng thở dài một tiếng, không nói gì. Trong phòng thanh tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng nàng kia gãi ngứa, rột rột rột… 



Ta đang nghĩ bây giờ có phải nàng sẽ lại xử lý ta nữa không thì nàng bỗng nói: “Tư Đồ nương nương rất bình an, ngươi yên tâm…”



_________________