Thệ Bất Vi Phi

Chương 4 : Lỗ vốn

Ngày đăng: 23:53 21/04/20


Lúc ta đang suy nghĩ hết thảy những điều này. Vị công công lại không giống công công bên cạnh vẫn nhìn ta chăm chú, làm ta lông tóc đều dựng đứng cả lên. Nhưng ta nghĩ, nếu như hắn là một quý nhân ở trong cung, không thể nào ngay cả Vương mỹ nhân cũng không nhận ra hắn được. Như vậy có thể nói rằng, hắn vẫn chỉ là một nhân vật nhỏ nhoi, địa vị còn thấp hơn cả ta nữa cũng nên. Nghĩ vậy nên ta yên tâm hơn, cáo từ Vương mỹ nhân, cũng không quên hẹn một ngày đẹp trời khác sẽ đưa nàng đến bái kiến Tư Đồ nương nương. Vị công công kia lại theo như yêu cầu ban đầu của ta, đưa ta rở về Tử Trữ cung.



Bây giờ thì vị công công kia đã tăng tốc độ, nhanh chóng đưa ta thuận lợi trở về Tử Trữ cung. Lan nhi, một nha đầu ở Tử Trữ cung thấy ta trở về, trên mặt tràn ngập vẻ hân hoan vội vàng chạy vào báo tin: “Nương nương, nương nương. Thượng nghi đại nhân đã trở về…” Xem ra Tư Đồ tiểu thư lại nỗi bão rồi, khiến toàn bộ cung nhân phải chịu khổ.



Ta đi vào cung, vị thái giám bên cạnh cũng thò đầu ra nhìn muốn đi theo. Ta trừng mắt liếc hắn một cái: “Vị công công này, bản quan đa tạ ngươi đã đưa bản quan hồi cung. Chúng ta chia tay ở đây đi?” Nghĩ rằng, sao lại có thái giám háo sắc như thế chứ? Bởi vậy liền liên tưởng, ta có nên hay không quản giáo đám thái giám cung Tử Trữ kỹ lưỡng một chút, không thể cho mấy người giống như hắn trà trộn vào trong? Cho dù không xảy ra chuyện gì, nhưng cả ngày toàn buông lời ý dâm, người ta cũng không chịu nổi đúng không?



Hắn lưu luyến nhìn vào bên trong. Trông dáng vẻ của hắn kìa. Chẳng lẽ lại thật sự đang hy vọng bản thân có đôi mắt nhìn xuyên thấu, xuyên thủng qua tấm bình phong mạ vàng và Long bạch ngọc để nhìn thấy Quý phi nương nương ở bên trong ư?



Ta vừa vào đến liền thấy Tư Đồ nương nương hữu khí vô lực nằm trên giường. Bên cạnh có cung nhân đang đấm bóp cho nàng. Nàng là người học võ xương cốt cứng rắn vậy mà còn ra bộ dáng này, đủ biết nàng đã bị đám ma ma công công kia gây sức ép cũng không nhẹ. Ta trộm cười, nhưng ngoài mặt vẫn làm bộ cảm động: “Quý phi nương nương, chịu được gian khổ mới là thượng nhân. Ngài chịu một chút cực khổ nho nhỏ này chính là vì tương lai vinh hoa phú quý, hoa đoàn cẩm thấu. Có bao nhiêu người hâm mộ ngài, mong ước được chịu gian khổ như ngài còn không được nữa đó!”



Tư Đồ quý phi nương nương nhìn ta suy nghĩ một chút, lạnh lùng nói: “Nói vậy thì ngươi thật sự hâm mộ ta?” Vẫn nhìn ta nói: “Hay là, ta cũng xin hoàng thượng phong cho ngươi làm nương nương?”
Ta vừa thở phì phò vừa chạy về cung. Vài ngày không gặp Tư Đồ Minh Châu, vừa gặp nàng ta lại nhớ đến người cha thanh quan của nàng. Cứ nhớ đến người cha thanh quan của nàng là ta lại nghĩ đến sau này phải tiêu tiền như nước, trong lòng lập tức nổi giận.



Cuối cùng, ta đành phải nhờ câu làm sói thì không xót con, làm lưu manh thì không xót vợ, để tự an ủi mình. Vào thời đại của chúng ta, làm loạn quan hệ nam nữ đều bị tính là lưu manh. Nếu vậy. hoàng đế chính là đệ nhất lưu manh rồi? Tam cung lục viên, bảy mươi hai phi tần, nếu hắn không phải là lưu manh thì còn ai nữa? Nếu hắn không phải lưu manh, vậy thì trên đời này cũng sẽ không còn hai chữ lưu manh nữa rồi.



Ta oán hận mắng đại lưu manh, mắng xong tinh thần cũng dần thoải mái, cười ha ha hai tiếng, đắc ý dào dạt tiêu sái hồi cung.



Đương nhiên, dọc đường đi, ta vẫn rủa hận thanh quan một thôi một hồi.



Hận chết mất!