Thệ Bất Vi Phi

Chương 77 : Giải huyệt

Ngày đăng: 23:54 21/04/20


Edit: Docke



Mắt thấy trời rất mau sẽ sáng, ngủ thì ngủ thôi, ta đành phải nằm ghé trên bàn, đối phó lung tung một lát. Lúc cảm giác trước mắt cực kỳ sáng ngời, trời đã sáng rồi, nhìn lại, Quỳnh Hoa cũng vừa ngồi dậy trên giường.  



Nàng mở to mắt, quay trái nhìn phải, rồi cười cười ra vẻ có lỗi: “Quấy rầy ngài nghỉ ngơi, thành thật xin lỗi. Khách điếm không còn phòng nào trống cả. Chúng ta bên kia, vì ta và Thanh Loan là nữ, cho nên ở chung một phòng. Không có chỗ nào để đi, bất đắc dĩ mới đành phải đến chỗ ngươi…” Nói xong, lại ngáp một cái, vừa ngáp vừa đi ra ngoài cửa, “Xin lỗi, thật sự hơn mười ngày nay không có ngủ…”



Ta nghĩ, khách điếm này vì sao đúng lúc lại đầy khách như vậy? Có trời mới tin được! Ta sẽ không hỏi nàng, cho nàng chết.



Ta đương nhiên biết nàng vì sao hơn mười ngày không được ngủ. Ở chung phòng với Thanh Loan, ngủ làm sao được? Nhưng ta vẫn muốn nhìn xem nàng còn giở thêm được trò gì nữa. Lòng ta còn cứng rắn như sắt…



Nàng không giở thêm trò gì, đi thẳng ra cửa phòng, còn nhẹ nhàng giúp ta đóng cửa.



Ta cười lạnh một tiếng. Thầm nghĩ, ta làm sao mà học được cười lạnh thế này nhỉ? Nhưng tình hình hôm nay, ngoại trừ cười lạnh ra, ta còn có thể làm gì?



Ra khỏi phòng, Tiểu Phúc Tử đang dựa vào cửa, ánh mắt tựa nhắm tựa không. Ta nghĩ, hắn không phải đã đứng cả đêm trước phòng ta đó chứ?



Ta lên tiếng chào hỏi hắn: “Tiểu Phúc Tử, tối qua ngủ có ngon không?”



Tiểu Phúc Tử mở ánh mắt đang khép hờ ra, nhìn nhìn ta: “Không có gì trở ngại, ngoại trừ bị một bà điên đánh thức…”



Ta cảm thán một hơi, nói: “Ngươi nói xem, lúc trước, chúng ta nên châm Thanh Loan nặng thêm một chút, có lẽ sẽ tốt hơn nhỉ…”



Tiểu Phúc Tử nhìn ta một chút, càng làm ra ánh mắt tựa nhắm tựa không, nói: “Nói ra cũng rất thoải mái ha, sao không thấy ngươi hành động đi?”




Nói xong, ta xoay người đi ra phía cửa. Thầm nghĩ, xem ngươi có chịu cầu ta hay không.



Nàng vẫn không thèm mở miệng, chỉ có Quỳnh Hoa đang ngủ gật thì lại thì thào nói: “Hôm nay lại không được ngủ nữa rồi…”



Ta thở dài, xoay người từ cửa đi lại, đi thẳng đến bên cạnh Thanh Loan, nói: “Nằm xuống đi…”



Thanh Loan còn giả vờ: “Để làm gì?”



Ta nói: “Giải huyệt chứ còn làm gì nữa?”



Nàng không nói trước, ta cũng không thể mở miệng. Mụ nội nó chứ. Ta không tự chủ được thầm rủa trong lòng.



Thanh Loan lúc này cũng không giả bộ nữa, thành thành thật thật nằm sấp lại.



Tiểu Phúc Tử quay người lại đi ra cửa. Ta dư quang thoáng nhìn, thấy khóe miệng hắn lại cong lên. Mụ nội nó chứ, lại đang cười ta…



Giải huyệt đạo cho nàng, ta không nói lời nào, cũng không trông cậy nàng sẽ nói tiếng cảm ơn. Nàng cũng quả nhiên không nói tiếng cảm ơn. Ta vừa chuyển đầu ra cửa. Lúc đóng cửa lại còn nghe được bên trong cánh cửa truyền đến tiếng cười “Ha ha ăn”.



Ta mê hoặc nghĩ, ta có phải lại bị lừa rồi không?



_________________