Thệ Bất Vi Phi

Chương 88 : Muỗi gây họa

Ngày đăng: 23:54 21/04/20


Edit: Ckun



Beta: Docke



Ta thở dài một tiếng, thấp giọng nói: “Đáng tiếc…”



Lắc lắc đầu chuẩn bị lui ra. Nha đầu Tiểu Lan đứng ở cạnh cửa thấy ta đi ra, vội tránh qua một bên, cứ như đứng gần ta có thể bị lây bệnh truyền nhiễm không bằng.   



Ta lại gần Tiểu Lan ngắm nghía một chút, nói: “Cũng may ngươi không có dính, bằng không…” Ta lại lắc lắc đầu, định đi ra ngoài.



Tiểu nha đầu Tiểu Lan vô cùng tò mò, nhưng lại không muốn hỏi ta. Đỗ ma ma lại hỏi: “Tiên sinh, ngài làm sao vậy?”



Ta nói: “Không có gì, cho dù có nói, các ngươi cũng không tin. Hơn nữa, cũng không có việc gì lớn, sau vài ngày nữa thì khỏi thôi, không có nhều trở ngại đâu…” Ta lại đi, đang tính đi ra khỏi phòng.



Mẫu Phượng Thấm sau mành hiển nhiên đã nghe được lời ta nói, bỗng nhiên nói: “Đỗ ma ma, ngươi gọi tiên sinh tạm thời đừng đi…”



Đỗ ma ma vội ngăn ta lại, đưa vào tiểu thính, hỏi: “Tiểu thư, người định như thế nào?”



Mẫu Phượng Thấm một lần nữa ngồi xuống, hỏi ta: “Tiên sinh, người có phải đã phát hiện được điều gì không ổn rồi không?”



Ta quay trở lại, đứng trong sảnh cười cười, nói: “Kỳ thực cũng không có gì không ổn, tiểu thư ho vài ngày nữa thì sẽ khỏi. Chẳng qua cái mụn mọc ở trên mặt, có khả năng sẽ lâu khỏi hơn một chút. Đương nhiên, mụn kia mọc ở dưới tai, không tổn hại tới dung mạo tiểu thư, đừng lo…”



Mẫu Phương Thấm duyên dáng gọi lớn một tiếng: “Tiên sinh, làm sao ngài biết được, dưới tai ta mọc lên một cái mụn nhỏ?”



Ta làm sao mà biết được, ta đương nhiên không nhìn thấy tận mắt. Là do Tiểu Phúc Tử rình coi được. Đem hình dung của Mẫu Phượng Thấm kể lại tuyệt mỹ đến cỡ nào. Còn nói, Đỗ ma ma đã lừa gạt chúng ta, nói rằng tiểu thư chưa trở về. Kỳ thực, nàng đã từ trong cung trở về đã lâu. Buổi tối ở trong phòng soi gương, bắt mấy người đứng xung quanh cầm hai ba cái gương chiếu cho nàng xem cái mụn nhỏ của mình…



Ta cười cười, nói: “Mẫu tiểu thư không cần giật mình. Tại hạ có học qua vài năm y thuật, biết một ít bệnh trạng. Tiểu thư vừa rồi ho vài tiếng, nhưng không có đàm. Hơn nữa, lúc tại hạ đi ngang qua vườn, thấy trong vườn trồng toàn hoa thủy tiên. Loài hoa này có công dụng phòng trừ muỗi rất tuyệt, lại vừa nở hoa có mấy ngày. Có một số người không thích ứng được với mùi của loài hoa này, sẽ cảm thấy cổ họng hơi ngứa, không tự chủ được mà ho khan. Liên lụy đến huyệt thính cung ở dưới tai sẽ mọc ra một mụn hồng nhỏ. Nếu không dùng thuốc thì phỏng chừng mười ngày nửa tháng sẽ tự khỏi…”



Mẫu Phượng Thấm trong lòng cả kinh nói: “Cái gì! Phải mất mười ngày nửa tháng? Ta đây làm sao đeo được hoa tai? Hiện giờ hình như lại còn hơi đau đau nữa…”
Ta còn chưa nói xong, Mẫu Phượng Thấm mừng rỡ muốn đoạt ngay lấy, nói: “Ma ma, ta đang phiền não trong hoa viên này nhiều muỗi quá. Hay là, để tiên sinh đưa thứ tốt đến đây…”



Ta nghĩ, con muỗi này cũng thật biết tìm chỗ để đốt, ngày cạnh lỗ tai nàng mỗi bên đều cắn một cái, lại đúng chỗ ngay vào huyệt thính cung này. Dần dần sẽ không tránh khỏi chứng viêm (sưng và nóng). Chứng viêm lại kích thích huyệt đạo, khiến cho cổ họng của nàng bị ngứa. Triệu chứng liên tiếp, cũng có phần giống như chứng mẫn cảm với hương hoa thủy tiên thông thường.



Đương nhiên, nếu như ta cứ nói thẳng là bị muỗi đốt, thì làm sao có hiệu quả kỳ diệu như vậy? Làm sao người ta sùng bái ta như thần y vậy?



Mẫu Phượng Thấm nhìn ta, suy nghĩ một lát rồi hỏi: “Tiên sinh trong nhà còn những ai?”



Ta đáp: “Trong nhà vẫn còn cha mẹ, nhưng bọn họ đều đang ở Tây Sở. Lần này ta đến, cũng là vì vị hôn thê của ta mà đến. Đáng tiếc là đến bây giờ, ta  vẫn chưa tìm được nàng…”



Mẫu Phượng Thấm nói: “Tiên sinh nếu không chê, hay là ở lại Mẫu phủ làm việc. Mẫu phủ tuy nhỏ, nhưng vẫn có nơi cho tiên sinh dụng võ. Nếu có cơ hội thì đón cha mẹ ngài từ Tây Sở đến, sum họp một nhà, yên vui mà sống, không phải rất tốt sao?”



Ta do dự một lúc lâu mới mở miệng: “Nhưng vị hôn thê kia của ta…” Nói xong, ta lại dùng khóe mắt quét qua nha hoàn Tiểu Lan đáng thương đang đứng thẳng ở cửa.



Đỗ ma ma đã sớm ngầm hiểu, ở bên tai Mẫu Phượng Thấm nói nhỏ vài câu.



Mẫu Phượng Thấm yên nhiên che miệng cười, nhìn ta, nói: “Yên tâm đi, chuyện của ngươi, ta sẽ để trong lòng.”



Sắc mặt Tiểu Lan trắng bệch như tờ giấy. Khuôn mặt ta lại sán lạn như mây hồng, lén lút nhìn qua Tiểu Lan, vừa nhìn vừa nói: “Nếu vậy, tại hạ liền nghe theo sự an bài của tiểu thư, ở lại Mẫu phủ. Chẳng qua ta còn có một tôi tớ đã đi theo từ thưở nhỏ…”



Mẫu Phượng Thấm nở nụ cười: “Tiên sinh không cần lo lắng, tôi tớ của ngươi thì vẫn hầu hạ ngươi, sẽ không có gì thay đổi cả. Hàng tháng còn phát tiền tiêu vặt cho hắn…”



Ta vô cùng cảm kích cúi đầu bái một cái, nói: “Đa tạ Mẫu tiểu thư!” lại tiếp tục nói một câu lời thoại kinh điển: “Tại hạ dù có làm trâu làm ngựa cũng phải báo đáp đại ân đại đức của tiểu thư.”



Mẫu Phượng Thấm nói: “Làm trâu làm ngựa thì không cần, chỉ cần ngươi sau này làm việc cho tốt là được rồi.”



Ta nghĩ, Mẫu Phượng Thấm cười đẹp đến như vậy, người nào nhìn thấy cũng mắt mờ lạc phách, thật giống Hằng Nga tiên tử. Phàm là nam nhân thì đều không thể cưỡng nổi. Cũng may, ta không phải nam nhân.