Thê Chủ Dịu Dàng
Chương 1 : Xuyên qua
Ngày đăng: 19:05 18/04/20
Editor: coki (Mèo)
Đầu năm nay xuyên qua là chuyện bình thường như cơm bữa. Đi trên đường thứ chú ý nhất không phải là tai nạn giao thông, rơi xuống nước thứ đáng lo lắng nhất không phải là chết đuối, đụng vào tường thứ quan tâm nhất không phải là cục u trên trán mà phải cảnh giác chuyện xuyên qua, đặc biệt cảnh giác chuyện đột nhiên xuyên qua. Ví dụ như Giang Thanh Ly đi, chẳng qua buổi tối đi bar về muộn một chút, uống nhiều một chút, có cảm giác hơi say một chút, bước thấp bước cao giống như đang giẫm lên vải bông, hơn nữa trên đường tối thui khó có thể tìm ra Đông Tây Nam Bắc. Ngươi nói đi, quốc gia của chúng ta thiếu điện thiếu nước hay sao mà cả mấy ngọn đèn đường cũng không bật nổi mà nàng càng không thể ngờ vào một đêm hắc nguyệt phong cao lại xui xẻo gặp hai tên trộm cướp mới vào nghề. Một tên gầy nhom tay đang cầm dao còn run rẩy lợi hại hơn so với người bị cướp là nàng, kết quả cuối cùng là nàng bị con dao đang cầm trên cái tay run rẩy kia đâm trúng. Uống nước lạnh cũng bị nghẹn chắc trên đời này không có ai xui xẻo hơn nàng cả.
Khi tỉnh lại thì Giang Thanh Ly phát hiện mình cũng giống như bao nhiêu đồng chí xuyên qua đang nằm trong một căn phòng thật cổ đại, thật phú quý, nhìn cách bài trí trong phòng liền nói lên gia thế không hề tầm thường của chủ nhân thân thể này . Cảm giác đầu tiên giống như đang ở phim trường diễn kịch cổ trang nhưng dựa theo kinh nghiệm nhiều năm xem tiểu thuyết mà nói thì nàng chắc chắn xuyên qua một trăm phần trăm rồi. Nàng nằm không nhúc nhích, bốn phía cũng thật im lặng, hiện tại trong phòng chỉ có mùi đàn hương thoang thoảng làm cho cảnh vật tựa như ảo ảnh này có thêm mấy phần chân thật.
Trời sinh voi thì sinh cỏ. Đây chính là cổ huấn, người lười biếng như nàng cũng chi có thể tuân theo không có lựa chọn nào khác. Trước mắt chuyện đầu tiên cần tìm hiểu là thân phận của nàng ở đây là gì?
Xuyên qua đối với nàng không phải là chuyện không tốt, cái gọi là hy vọng chắc là như vậy đi. Nàng vốn tưởng rằng mình đã đi đến đường cùng, nếu tình yêu vô tư của thanh mai trúc mã mà cũng có thể dễ dàng tan vỡ như vậy, nếu người nam nhân tuấn tú tao nhã nhất trong lòng nàng cũng không thể vượt qua được sự mê hoặc của sắc đẹp thì thế gian này đến tột cùng là có loại tình yêu tuyệt đối không thể dứt bỏ, không quan tâm tới bản thân mình hay không?
Đang lúc Giang Thanh Ly suy nghĩ tới xuất thần thì đội nhiên cửa bị đẩy ra, một tiểu cô nương ăn mặc giống nha hoàn bưng chậu rửa mặt tiến vào, nhìn thấy Giang Thanh Ly thì trợn to hai mắt hoảng sợ buông tay, cái chậu rửa mặt màu bạc liền rơi xuống, thanh âm thanh thúy, nước văng lên thật cao. Nàng giống như bị kinh sợ thật lớn, mắt hạnh ngân ngấn nước, kêu lên: “Tam……..Tam tiểu thư tỉnh!” Cảm giác đầu tiên của Giang Thanh Ly chính là dung mạo của nàng ở thế giới này nhật định là rất xấu, nhìn xem, dọa sợ tiểu cô nương nhà người ta.
Trong lúc đó ngoài phòng liền vang lên tiếng bước chân gấp gáp, chỉ chốc lát sau trong phòng chật ních một đám người xa lạ.
Mà nàng lại nổi danh là tốt tính tốt khí, một lần ra cửa bị xe ngựa của một vị công tử thế gia đụng trúng kết quả là nàng liên tục nói xin lỗi làm cho công tử thế gia trong ngoài đều mười phần vênh váo, nghêng ngang rời đi. Việc này truyền khắp thành Lâm Giang , Quân Nhược Thủy yếu đuối vô năng mọi người đều biết.
Quân Nhược Thủy ở rể tại Tô gia, lại còn là thủ phủ của thành Lâm Giang. Tô gia không có nữ nhi, Đại thiếu gia cùng Nhị thiếu gia đã xuất giá, Tam thiếu gia trước mắt vẫn còn là khuê tử. Kỳ thật cũng không tính là khuê tử, Tô tam thiếu gia từ nhỏ đã có tài kinh thương thiên phú, thường xuất đầu lộ diện theo Tô gia gia chủ xử lý chuyện buôn bán, khôn khéo giỏi giang, cũng không phải là khuê trung nam tử bình thường. Có lẽ vì vậy nên mãi mới không tìm được thê chủ thích hợp. Huống hồ gia nghiệp Tô gia phải có người kế thừa cho nên Tô tiam thiếu gia muốn cưới một người ở rể Tô gia, đoạt đi nữ tử cũng là vì Tô gia bọn họ.
Chẳng qua nàng không rõ lắm tại sao lại chọn nàng? Đại khái vì tính cách yếu đuối dịu ngoan của nàng nên khi qua đó ở rễ Tô tam thiếu gia vẫn có thể tùy ý làm bậy như cũ mà không cần băn khoăn đến thê chủ sao?
Nhưng vấn đề cuối cùng là mẫu thân nàng, Quân Mẫn Đình làm sao có thể đồng ý? Cho dù nàng là thứ xuất, cho dù phụ thân nàng là tiểu quan thanh lâu nhưng trên danh nghĩa nàng vẫn là Quân gia Tam tiểu thư, nếu để cho nàng ở rể thì vẫn tổn hại đến mặt mũi Quân gia. Quân Mẫn Đình không cần mặt mũi sao? Nàng ta sẽ không sợ bị người khác nhạo báng sao?
Thật đúng là không thể hiểu nối.
Một tháng này Giang Thanh Ly vẫn là Quân Nhược Thủy như trước, trầm mặc kiệm lời. Bất quá cũng may là Quân Nhược Thủy sưu tầm rất nhiều sách, phần lớn là hoa cỏ dược thảo, y học, lịch sử linh tinh. Mỗi ngày nàng đều đọc sách mà mẫu thân trên danh nghĩa mỗi ngày vẫn phái người giám thị nàng, sợ nàng tự sát một lần nữa. Bất qua nàng ta quá mức lo lắng rồi, Giang Thanh Ly cũng không có dũng khí tự sát, chết tử tế không bằng còn sống, chỉ có còn sống về sau mới có thể cảm nhận được những điều tốt đẹp mà mình chưa từng biết tới. Nói nàng lạc quan cũng tốt, sợ chết cũng tốt, dù sao đối với tình huống trước mắt này thì nàng thật sự rất là vui vẻ. Dù sao nơi này cũng là xã hội nữ tôn, ở vấn đề nam nữ thì người chịu thiệt thòi luôn là nang nhân. Nàng đi Tô phủ làm sâu gạo, thoát khỏi hoàn cảnh áp lực hiện tại cũng là chuyện tốt.