Thê Chủ Dịu Dàng
Chương 13 : Tỷ muội
Ngày đăng: 19:05 18/04/20
Editor: coki (Mèo)
Quân Nhược Thủy đang nói chuyện thân thiết với Liễu Miên thì đột nhiên xa xa truyền tới tiếng cười giả dối thật không đúng lúc: “Yêu, muội muội, muội đã trở lại, tại sao không nói một tiếng để tỷ ra đón.”
Quân Nhược Thủy quay đầu nhìn lại thì thấy hai nữ tử mặc hoa phục một cao một thấp cười khoa trương đi vào thiên viện, chính là hai tỷ tỷ bụng đầy xấu xa Quân Mẫu Đan và Quân Hương Ngọc. Quả nhiên người cũng như tên, tục khí như nhau. Tử Trúc nắm chặt quả đấm, đứng ở một bên tức giận nhìn bọn họ. Trong nháy mắt đôi tròng mắt đen láy bình tĩnh không gợn sóng của Quân Nhược Thủy thoáng qua một tia lạnh lẽo.
Liễu Miên nhẹ run một cái, đứng lên nói: “Tử Trúc, rót trà cho Đại tiểu thư, Nhị tiểu thư.”
“Ai nha, Bát phụ thân, nghe nói muội muội trở về phủ, tại sao lại không qua chào hỏi? Muội phu không có đi cùng sao?” Đôi mắt của nữ tử cao cao đó khi nói thì xoay tròn đảo quanh phòng.
“Đúng vậy.” Ánh mắt của nữ tử mập mạp cười híp lại thành một đường thẳng: “Hôm nay muội muội đã là người của nhà khác, khó khăn lắm mới trở về nhà được một lần thế mà lại không cùng tỷ muội chúng ta ôn chuyện.”
Quân Nhược Thủy lạnh lùng nhìn quanh, tất nhiên là tâm rõ ràng như một tấm gương. Có thể khẳng định thường ngày hai người ngu ngốc này tới đây diễu võ dương oai cũng không ít. Hôm nay nghe tiếng mà đến không chỉ là nói mấy câu khắc nghiệt với nàng mà còn tới nhìn chằm chằm xem thử nàng có mang tài vật gì của Quân gia đi hay không.
Ba tỷ muội Quân gia, sau khi nàng đi ở rể thì liền ít đi một người phân chia tài sản nên tất nhiên là Quân Mẫu Đan và Quân Hương Ngọc sẽ phải ở cùng chung một chiến tuyến đối ngoại sau đó còn phải tỷ muội vội vàng đấu đá nhau. Có mệt hay không nhỉ?
Suy nghĩ một chút, Quân Nhược Thủy vẫn làm bộ như nhẫn nhục chịu đứng, cúi đầu hạ mi không nói lời nào.
“Đại tỷ, Tam muội của chúng ta vẫn giống như vậy, y chang đầu gỗ, Tô Tam thiếu gia sẽ thích ôm một khúc gỗ đi ngủ sao?” Quân Hương Ngọc mập lùn che miệng cười chít chít, giống như một con gà mẹ vừa đẻ trứng.
Quân Nhược Thủy liếc nàng ta một cái, nhàn nhạt mở miệng: “Tỷ dám!”
Hai chữ ngắn ngủn lại phảng phất giống như nặng ngàn cân, thế nhưng lại làm cho Quân Hương Ngọc đứng ngay tại chỗ, ngơ ngác nhìn nàng không biết làm sao. Quân Mẫu Đan đã sớm không đếm xỉa tới, sống chết mặc bây mà vốn Quân Hương Ngọc đã không có đầu óc chỉ biết làm bừa hôm nay Quân Mẫu Đan ngồi một bên làm như không dính dáng đến làm cho nàng ta cũng có chút cảm giác đơn độc.
Liễu Miên cũng ngồi dậy, khẩn trương nhìn bọn họ, tâm vọt lên tới cổ họng, trên mặt tái nhợt tràn đầy sợ hãi. Từ nhỏ Thủy Nhi ôn thuận nhu nhược, hắn sợ Nhị tiểu thư hung hăng càn quấy kia sẽ tổn thương Thủy Nhi.
Đang lúc không khí khẩn trương thì một gã sai vặt vội vàng chạy tới, thở hổn hển nói: “Tam tiểu thư, gia chủ cho gọi người tới đại sảnh.”
“Chuyện gì?” Quân Nhược Thủy cau mày, không chút để ý hỏi. Quân Mẫu Đan cũng nghi hoặc nhìn nàng, trên khuôn mặt khôn khéo thoáng qua cân nhắc cùng tính toán. Quân Hương Ngọc ngây ngốc đứng ở đó cũng chẳng nhớ mình muốn làm gì.
“Bẩm Tam tiểu thư, cô gia đã tới, đang ở đại sảnh.”
Tô Tử Bội? Làm sao hắn có thể tới đây? Quân Nhược Thủy kinh ngạc, thật sự không thể tin được. Hắn tới làm gì? Chắc không phải là tới để tán dóc với nàng chứ? Bất giác nàng có chút nhức đầu.
Quân Mẫu Đan cùng Quân Hương Ngọc cũng kinh ngạc trợn to hai mắt, dáng vẻ không dám tin.
Quân Nhược Thủy hừ nhẹ một tiếng, kín đáo nói: “Tử Trúc, chăm sóc tốt cho phụ thân, nếu có chó dữ tới ngươi cứ đánh, không cần sợ, ta sẽ tự mình chịu trách nhiệm.” Nói xong liền đi theo gã sai vặt đến đại sảnh, để lại một Quân Mẫu Đan mặt đen như than và Quân Hương Ngọc đang tức giận thở hổn hển.