Thê Chủ Dịu Dàng

Chương 32 : Hiệp vương

Ngày đăng: 19:05 18/04/20


Editor: Mèo coki



Quân Nhược Thủy trải qua ba ngày này cực kỳ bận rộn mà phong phú.



Nàng và Thanh Văn dọp dẹn một tiểu viện bên cạnh Tố Tâm Cư, tỉ mỉ bài trí một phen, đề tên là "Thanh Tâm tiểu trúc" làm chỗ ở cho Liễu Miên.



Rồi lại cùng Tôn Minh Huân thảo luận thương nghị các bước hoạt động kế tiếp của y quán, xác định một chút thuốc mới và cách điều chế rồi bắt đầu sản xuất mà Vương Hân thì ở phương Bắc mở một chi nhánh của Tế Thiện Đường, cũng rất là náo nhiệt.



Từ sau ngày đó Tô thiếu gia bắt đầu đối với nàng mắt to trừng mắt nhỏ lạnh lùng xa cách. Haiz, tâm nam nhi như kim dưới đáy biển. Quân Nhược Thủy bất đắc dĩ lắc đầu, hắn giống như con lừa quật cường, chỉ có cách sờ thuận lông thì hắn mới ngoan ngoan ngoãn ngoãn, vốn cảm giác rằng mình đã đại khái sờ thuận tính tình của hắn, hiện tại xem xem, là nàng quá coi trọng mình rồi.



Thời tiết hôm nay có chút nóng bức âm trầm, sợ rằng ngày mai sẽ mưa. Ngày mai là ước hẹn thưởng sen, Tô Tử Bội có đi hay không đây? Hài tử ngốc kia nha, rõ ràng Tam vương gia là loại người không chịu nổi mà vẫn còn nhìn không rõ, còn phải giống như thiêu thân lao đầu vào lửa, phấn đấu quên mình nhào tới, dù là cuối cùng là tự đả thương mình. Trong mắt người tình là Tây Thi, tuyệt đối không phải là giả.



Nằm trong sương phòng ở phía sau Tế Thiện Đường, Quân Nhược Thủy lười biếng phe phẩy cây quạt, thỉnh thoảng nàng đều lấy danh nghĩa tới đây châm cứu để nằm ỳ lười biếng. Người người đều biết thiếu phu nhân Tô gia nữ sinh nam tướng, thân thể yếu đuối, khí huyết không thông, vì vậy thân thể suy yếu cũng là chuyện đương nhiên.



Quân Hiểu Phù cũng nằm trên tháp mềm, học dáng vẻ lười biếng của nàng: "Tỷ tỷ, tỷ thật biết hưởng thụ đó, ngay cả ngủ ở trên giường cũng làm cho người ta hâm mộ không thôi."



"Haha, say những lúc khi ta hả hê, dưới trăng vàng chớ để chén không. Cuộc đời ngắn ngủi, cần phải tận hưởng lạc thú trước mắt." Quân Nhược Thủy uống trà hoa lài, mỹ mãn nói.



Quân Hiểu Phù lật người, hỏi: "Tỷ tỷ, tỷ cảm thấy chuyện vui lớn nhất cuộc đời này là cái gì?"



"Phu lang, hài tử và chăn ấm, ha ha." Quân Nhược Thủy không khỏi nhớ tới câu nói thịnh hành của kiếp trước "Bà xã, đứa nhỏ và lò sưởi đầu giường", vui vẻ nói.



"Tỷ tỷ, tỷ nói chuyện nghiêm túc chút đi." Quân Hiểu Phù sẳng giọng: "Nếu cho tỷ quan to lộc hậu, được cả danh và lợi thì tỷ có vui hơn hiện tại không?"



Quân Nhược Thủy cười nói: "Danh lợi đều là độc dược, đều là thứ hại người. Nếu có thể khống chế được danh lợi thì quả thật có thể xem đó là chuyện vui nhất còn nếu như bị danh lợi bó buộc thì có thể cuộc sống quá bi thảm rồi."


"Tỷ tỷ, tỷ đang nghĩ cái gì vậy?" Quân Hiểu Phù khó hiểu nhìn nàng.



Quân Nhược Thủy phục hồi tinh thần lại mới phát hiện ra là mình đang chau mày, sắc mặt tối tăm. Ngay sau đó nàng nở một nụ cười, nhàn nhạt nói: "Không có gì."



"Thật ra thì Tam vương gia có tên là Hiệp vương cũng không phải là chuyện ngày một ngày hai." Quân Hiểu Phù đột nhiên nói.



Ánh mắt Quân Nhược Thủy thoáng nhìn sang, hình như Quân Hiểu Phù có thể nhìn thấu suy nghĩ trong lòng nàng? Vì vậy nàng lẳng lặng nhìn Hiểu Phù, chờ nghe tiếp.



"Năm ngoái Giang Nam nạn hạn hán, nàng ta nổ lực chống lại ý của số đông, mở kho phát lương làm cho mọi người cảm động."



Quân Nhược Thủy gật đầu một cái, bất luận mục đích của chuyện này là vì cái gì thì đây cũng là việc có lợi cho dân. Người làm quan tất nhiên là phải lấy muôn dân thiên hạ làm trọng.



"Nàng ta đối với dân chúng rất hiền hòa, vui vẻ, hay cải trang đi tuần, trừng gian trừ ác, rất được dân tâm."



Trừng gian trừ ác? Nàng ta chính là gian ác thì có. Người càng đại gian đại ác ngược lại sẽ càng giả bộ lương thiện, làm cho người ta ủng hộ kính ngưỡng, giả bộ từ chối danh lợi những ở sau lưng lại tận sức sử dụng tất cả các mánh khóe để hại người.



"Nghe qua thì hình như muội có vẻ không đồng ý?" Quân Nhược Thủy không biến sắc hỏi.



"Muội chỉ là cảm thấy sự việc quá hoàn mỹ đều là giả dối." Quân Hiểu Phù cười nhẹ nói.



Quân Nhược Thủy cười híp mắt nói: "Giống như ta vậy, không hoàn mỹ ngược lại lại là chân thật nhấ,t có thể tin, đúng không?"



"Tỷ tỷ." Quân Hiểu Phù cười to: "Tỷ thật không xấu hổ. Muội muốn xem xem rốt cuộc da mặt của tỷ dầy bao nhiêu! Khó trách những ngày gần đây quan hệ của tỷ và Tô thiếu gia càng ngày càng tốt lên, xem ra nữ nhân vẫn là da mặt dày mới tốt!"



"Muội đó, dám trêu chọc tỷ!" Quân Nhược Thủy cười, véo gò má phấn của nàng ta, oán hận nói.