Thê Chủ Dịu Dàng

Chương 41 : Thư Ngâm

Ngày đăng: 19:05 18/04/20


Editor: Mèo coki



Quân Nhược Thủy nhẹ nhàng vung vạt áo lên, tự nhiên ngồi ở phía đối diện Triệu Thư Ngâm, nhìn hắn mấy lần, hơi cảm thấy quen mắt: "Triệu công tử, có phải chúng ta đã gặp nhau ở đâu đó hay không?"



Triệu Thư Ngâm mỉm cười gật đầu: "Nửa tháng trước, lúc Tô lão phu nhân cưỡi hạc về tây thiên thì ta có đến Tô phủ phúng viếng."



Quân Nhược Thủy bừng tỉnh hiểu ra, cười gật đầu: "Đúng rồi, hôm đó ngươi mặc trang phục nữ nhi, khôi ngô tuấn tú, đến cùng lúc với nhạc sư của vương phủ."



"Đó là đường huynh của ta, Triệu Cầm Âm." Thư Ngâm cười nhạt một tiếng, rót cho Quân Nhược Thủy một ly trà thơm, "Thời đại này, nếu nam tử muốn đi lại bên ngoài, có chút thành tựu, thì cải trang thành nữ nhân sẽ tương đối dễ dàng hơn một chút."



Quân Nhược Thủy nâng chung trà lên, một mùi thơm ngát xông vào mũi, nước trà mát lạnh chảy vào trong miệng, hàm răng thơm ngát, quả nhiên là trà ngon. Nàng khẽ nhấp một ngụm, cười gật đầu, nói: "Triệu công tử nói rất đúng, nhưng giấu giếm thân phận thì cũng không dễ thổ lộ tình cảm với người khác, khó tránh khỏi tịch mịch." Không khỏi nghĩ đến Tô Tử Bội lấy thân nam tử lăn lộn bên ngoài, cũng rất cô đơn.



Triệu Thư Ngâm cười nhẹ nhàng nhìn Quân Nhược Thủy, nói: "Cho nên, ta cũng không có giấu giếm Tô phu nhân. Bởi vì đã là bằng hữu tất nhiên là phải đối xử thẳng thắn."



"Tất nhiên Triệu công tử là một bằng hữu đáng giá để kết giao." Quân Nhược Thủy thưởng thức nói.



"Không biết Tô phu nhân có nguyện ý kết giao bằng hữu với Thư Ngâm hay không?"



"Triệu công tử khách khí rồi, đối với tài hoa của công tử, Nhược Thủy thưởng thức đã lâu, có thể cùng công tử kết giao là vinh hạnh của ta."
Một bóng dáng màu đen nhưbướm đêm nhẹ nhàng đáp xuống đất yên lặng không một tiếng động, sau đó, giọng nói từ tính mang theo hài hước truyền đến: "Thư Ngâm, người đã đi xa, còn có gì mà nhìn?"



"Cầm Âm, ngươi luôn không thích đi cửa chính mà lại thích leo tường vào. Ngươi có ham mê làm tặc sao?" Thư Ngâm quay đầu lại, liếc hắn một cái, từ từ đi vào trong nhà.



"Thư Ngâm." Triệu Cầm Âm theo sau, cau mày hỏi, " Có phải ngươi đã thích Quân Nhược Thủy rồi hay không ? Ngươi nên biết nàng ta đã có phu lang rồi."



"Cầm Âm, ta không biết tại sao ngươi phải làm việc cho Vương gia, ta cũng không muốn quản, đó là tự do của ngươi nên xin ngươi cũng không nên can thiệp vào tự do của ta." Thư Ngâm dừng bước lại, nghiêm túc nói với Cầm Âm.



Triệu Cầm Âm lộ vẻ mặt buồn rầu, ân cần nhìn hắn: "Thư Ngâm, nữ nhân đều không đáng tin, ngươi như vậy cuối cùng rồi sẽ phải chịu tổn thương. Ta không hy vọng ngươi phải nếm trải thương đau giống như ta đã từng bị. Nỗi đau đó, một lầnlà đau thấu tim phổi, ruột gan đứt từng khúc, làm cho người ta giống như cái xác không hồn. Từ đó lòng của ta đã chết đi, cũng không sống được nữa, ngươi có biết không?"



Triệu Thư Ngâm khẩn thiết nhìn hắn nói: "Cầm Âm, ta hiểu. Nhưng Quân Nhược Thủy không phải là nữ nhân bình thường."



Triệu Cầm Âm lắc đầu thở dài : "Đã từng, ta cũng đã từng ngây thơ giống như ngươi vậy, bởi vì nàng ta là người đặc biệt, không giống với người khác. Ta cứ hăng khăng một mực, nếu biết kết quả cuối cùng là như vậy thì từ từ đầu ta đã chẳng làm thế. Ta khuyên ngươi không nên thân thiết quá mức với Quân Nhược Thủy, bây giờ Tô gia đã là cái đinh trong mắt Vương gia, ngươi không cần nhảy vào vũng nước nước đục này, nếu không thì sẽ chẳng có gì tốt đẹp đâu."



"Đa tạ lời khuyên của ngươi." Thư Ngâm nhàn nhạt nói, "Ta cũng không mong đợi gì. Cầm Âm, ngươi nghe ta, đừng làm việc cho Vương gia nữa. Tộc quy của Triệu thị, ngươi đã quên rồi sao?"



Triệu Cầm Âm chán nản, không trả lời. Hắn đã sớm bị trục xuất ra khỏi cửa, tộc quy đối với hắn mà nói đã sớm không còn ràng buộc gì.Những thứ hắn đang làm chẳng qua là dốc hết toàn lực cho Thư Ngâm một hoàn cảnh sinh hoạt an ổn. Thư Ngâm đọc đủ thứ thi thư, phong cách ôn nhã, tâm tư cẩn thận đơn thuần, giống như hắn lúc trước. Lúc đó hắn không biết trong cuộc sống có quá nhiều tối tăm, không tốt đẹp giống như trong sách miêu tả. Tình yêu thường trộn lẫn với ích lợi và tính toán, sau khi vô dụng liền tùy ý xem thường.