Thê Chủ Dịu Dàng
Chương 47 : Đến khám bệnh tại nhà
Ngày đăng: 19:06 18/04/20
Editor: Mèo coki
Tinh thần có chút hoảng hốt, Quân Nhược Thủy ngồi xuống cầm lấy bình trà trên bàn tự rót cho mình một ly trà, ngửa đầu uống một hơi rồi thở ra thật sâu để bình ổn lại những cảm xúc phức tạp khó khống chế trong lòng mình. Từ lúc không giải thích được mà xuyên tới vương triều Kim Bích nữ tôn nam ti này, nàng chưa từng chờ mong tình yêu sẽ nảy sinh. Bởi vì đã từng bị đau đớn thấu tim phổi, cho nên nàng không tự chủ mang theo tâm tình trốn tránh, không muốn nhớ lại bi thương đã trải qua, chỉ mong cứ ẩn cư thế ngoại giống như vậy, được chăng hay chớ.
Nhưng mà chung đụng với nhau, tất nhiên sẽ sinh ra tình cảm, tựa như nàng với Liễu Miên, với Tử Trúc, đối với Thanh Văn Thanh Phong, với Thư Ngâm, và...... Tô Tử Bội.
Tình cảm của nàng đối với Tô Tử Bội rất phức tạp, không giống với Lâm Tuấn là cực kì lệ thuộc và yêu say đắm. Đối với Tử Bội, lúc bắt đầu, nàng cảm thấy hắn là một thiếu niên bị thời kì phản nghịch làm hư hỏng, mặc dù tính khí không tốt, nhưng bản tính không hư, cho nên nàng mới nguyện ý bao dung hắn, thương tiếc hắn. Từ từ, tình cảm này trở nên phức tạp, thưởng thức, thương tiếc, yêu thích, đau lòng...... Khiến nàng cũng không biết mình xem hắn như một người bạn, người thân, hay là một người yêu nắm tay nhau đến già nữa. Nàng có chút mơ hồ, tình cảm như vậy, đến tột cùng là tình thân hay là tình yêu. Nhưng mà nàng phải thừa nhận, nàng không bài xích việc cùng hắn thân cận, cùng hắn...... hôn môi. Thời điểm môi và môi dính vào nhau, không chỉ có mình hắn kích động, mà chính nàng cũng vậy.
"Thiếu phu nhân.” Gã sai vặt gác cổng vội vội vàng vàng chạy tới, sợ hãi nói, "Tri phủ đại nhân muốn gặp người."
Quân Nhược Thủy kinh ngạc không hiểu: "Tri phủ đại nhân muốn gặp ta? Nàng ta đang ở đâu?"
"Đang chờ ở tiền sảnh." Gã sai vặt run run rẩy rẩy trả lời.
Ngày hôm nay là ngày hoàng đạo sao? Ngay cả Tri phủ đại nhân có địa vị cao nhất ở đây mà cũng nhân nhượng trước người có địa vị thấp như nàng, tự mình đại giá quang lâm. Quân Nhược Thủy nhíu nhíu mày, đứng dậy sửa sang lại áo mũ, sau đó dời bước đến tiền sảnh Tô phủ. Lý quản gia thông suốt lõi đời đã sớm chỉ huy gã sai vặt dâng nước trà và điểm tâm lên, còn mình thì chào hỏi Tri phủ Lâm Giang - Lưu Minh Tuệ. Chỉ là mặt sắc Lưu Minh Tuệ lo âu và chờ đợi, giống như trông mòn con mắt, ngẩng đầu chờ đợi sự xuất hiện của nàng. Từ khi nào thì nàng trở nên quan trọng như vậy?
Khi Quân Nhược Thủy vừa mới xuất hiện ở đại sảnh, Lưu Minh Tuệ lập tức đứng lên: "Tô phu nhân."
"Thảo dân bái kiến Lưu đại nhân.”Quân Nhược Thủy chào một cái, cười nhạt, khách khí nói, "Không biết Lưu đại nhân quang lâm hàn xá* có gì chỉ giáo?"
*quang lâm hàn xá: đến ngôi nhà nghèo, cách nói khiêm tốn.
"Tô phu nhân không cần phải khách khí." Lưu Minh Tuệ cười hòa ái, có chút nóng nảy nói, " Hôm nay ta đến đây, đúng là có chuyện muốn nhờ, kính xin Tô phu nhân giúp một tay."
Trong lòng Quân Nhược Thủy kỳ quái, nàng có năng lực gì mà được Tri phủ đại nhân xem trọng như vậy? Trong hồ lô của Lưu Minh Tuệ nàt bán thuốc gì? Nàng bình tĩnh nói: "Lưu đại nhân không cần phải khách khí, cứ nói đừng ngại. Nếu có thể giúp được, Nhược Thủy nhất định sẽ làm hết sức."
Chỉ chốc lát sau, Quân Nhược Thủy thu hồi tay của mình. Lưu Minh Tuệ nóng nảy lập tức hỏi: "Như thế nào rồi?"
"Lưu công tử là tiên thiên khí chưa đủ, dẫn đến tạng phủ suy yếu, chức năng hoạt động bị giảm sút nên thể chất vô lực cuối cùng tạo thành tổn thương. Khí huyết chưa đủ, không thể nuôi phủ tạng kinh lạc ấm áp. Cho nên, thân thể càng suy yếu."
*Khúc này nói về từ chuyên môn đông y. Có mấy từ bạn Mèo cũng không biết đó là cái gì.
Lưu Minh Tuệ gật đầu: "Rất nhiều đại phu đều nói nhi tử là tiên thiên chưa đủ, chỉ có thể kê chút thuốc bổ điều dưỡng, làm hết khả năng con lại là nghe theo ý trời."
"Thân thể tinh thần của con người đều gắn liền với tiên thiên, nếu chịu khó nuôi dưỡng hậu thiên, điều dưỡng hợp lí thì cũng có thể bổ sung thêm tiên thiên, tẩm bổ phủ tạng kich lạc. Lưu đại nhân không cần phải lo lắng như thế." Quân Nhược Thủy nói.
Lưu Tử Phi mở to con ngươi xanh đen, tràn đầy hy vọng hỏi: " Ý tứ của đại phu là ta có thể khỏe lên giống như người bình thường sao?"
"Nuôi dưỡng hậu thiên không thể thay thế hoàn toàn được tiên thiên, ta chỉ nói là nếu như công tử điều dưỡng cho tốt thì không cần lo lắng đến tính mạng, cuộc sống cũng giống như người bình thường. Nhưng thể chất vẫn sẽ có chút suy yếu như cũ, nếu so sánh với người bình thường thì dễ bị ảnh hưởng cảm xúc cộng thêm ăn uống không tốt sẽ dễ bị bệnh tà xâm nhập, chức năng phủ tạng, kinh lạc, khí huyết đều rối loạn." Quân Nhược Thủy nhìn cặp mắt đen tinh khiết kia thì cảm thấy nó đơn thuần giống như gương sáng, có thể chiếu rọi tất cả dối trá và tà ác, lại vừa sáng trong hiểu rõ thế sự.
*Lời của bạn Mèo: sau một hồi edit thì tạm hiểu tiên thiên là cái sẵn có, trời sinh ra đã vậy còn hậu thiên là cái ko sẵn có, phải tự mình tạo ra
Cặp mắt sáng ngời của Lưu Tử Phi mờ đi: "Vậy thì có ích lợi gì? Ta vẫn phải bị nhốt ở trong bốn góc phòng này, thậm chí không thể đi phơi nắng mặt trời một lần."
"Không phải như thế." Lưu Minh Tuệ tâm thương nói: "Đừng nản chí, vẫn có hy vọng."
Lưu Tử Phi lập tức dùng nụ cười ngọt ngào che giấu thất vọng trong lòng, làm bộ như không thèm để ý, an ủi mẫu thân: "Mẫu thân, con không sao, con đã quen rồi. Ngươi đừng khổ sở."
Quân Nhược Thủy đứng bên cạnh khẽ thở dài một cái, thoáng trầm ngâm, nói: "Lưu đại nhân, ngày mai hãy đến Tế Thiện Đường bốc thuốc."
Trong cuộc sống, tình cảm chân thật đều khiến lòng nàng tràn đầy cảm động, thật ra thì tình không chỉ tổn thương người ta, ngược lại nó càng có thể mang lại ấm áp.