Thê Chủ Dịu Dàng

Chương 64 : Cứu người

Ngày đăng: 19:06 18/04/20


Editor: Mèo coki



"Tỷ tỷ." Nhìn thấy Quân Nhược Thủy đi theo Mục Tĩnh Tuyết tới đây, trong giọng nói của Long Ngâm Phong mơ hồ lộ ra mấy phần vui sướng và áy náy. Từ lúc rời đi đã được gần ba tháng, Quân Nhược Thủy vẫn làm cho nàng cho nàng cảm thấy thân thiết và ấm áp như gió nhẹ ngày xuân phả vào mặt như cũ.



Trước mặt Quân Hiểu Phù, không, hiện tại phải gọi là Long Ngâm Phong, nàng ta mặc một bộ quan phục màu tím thêu hoa lan màu bạc, tóc đen dùng tử kim quan buộc lên, quanh thân lộ ra loại quý khí bức người. Ba tháng không thấy, hình như nàng ta lại cao thêm một chút, vóc người lại càng cao gầy thon dài, dung nhan xinh đẹp bớt đi chút ngây thơ, nhiều hơn mấy phần thành thục. Quân Nhược Thủy nhìn thẳng nàng ta, gật đầu một cái, giống như là lần đầu tiên gặp mặt, nàng cung kính chào một cái: "Thảo dân bái kiến Thế nữ."



"Tỷ tỷ ——" Long Ngâm nghe thấy, trong nháy mắt thoáng qua một chút bi thương. Quân Nhược Thủy...... Là đang trách cứ nàng sao? Nhưng mà nàng cũng chỉ do tình thế vội vã, bất đắc dĩ mà thôi.



"Thế nữ xưng hô như thế, Nhược Thủy không đảm đương nổi, kính xin Thế nữ không cần hại chết Nhược Thủy là được rồi." Quân Nhược Thủy bình thản xa cách nói, ôm tay vái một lần.



Long Ngâm Phong hơi cúi đầu, trong lòng dần dần có chút khó chịu.



"Long Hạo Vân, ta tới đây, ngươi muốn thế nào?" Quân Nhược Thủy cách cửa mà hỏi.



"Ta chỉ muốn biết ngươi có thể làm ra được chuyện gì vì Tử Bội." Giọng nói trầm trầm của Long Hạo Vân truyền ra.



"Vậy sao, vậy ta không thể để cho Vương gia thất vọng được." Quân Nhược Thủy cười khẽ, bình tĩnh thong dong, giống như tất cả mọi chuyện trước mắt đều không liên quan đến nàng: “Vương gia muốn ta làm cái gì?"



"Rất đơn giản, bảo Vũ Lâm quân rút lui." Long Hạo Vân nói.



Quân Nhược Thủy không khỏi cười ha ha: "Vương gia nói đùa sao, ngươi không khỏi quá đề cao Quân mỗ rồi. Ta có năng lực sai khiến Vũ Lâm quân sao?"



"Chắc chắn Long Ngâm Phong sẽ cho ngươi mặt mũi." Long Hạo Vân cười âm u, nói một cách chắc chắn.
Ra roi thúc ngựa trở về phủ, trước tiên Quân Nhược Thủy đặt Tô Tử Bội lên giường, sau đó trầm ngâm cởi vạt áo của hắn ra, giao cho gã sai vặt đi bốc thuốc, sau đó dặn vú già chuẩn bị  nước nóng rồi vén tay áo lên rửa sạch thân thể giúp Tô Tử Bội.



"Thiếu phu nhân, để ta đi cho." Thanh Văn ở bên cạnh khẽ nói. Ở vương triều Kim Bích, nữ tử là trời, địa vị của nam tử rất thấp. Một nữ nhân không thể rửa sạch thân thể cho nam nhân, việc này bị cho là điềm xấu, là rủi ro.



"Không cần, ngươi lui ra trước đi." Quân Nhược Thủy cười ôn hòa với hắn một tiếng, mặc dù giọng nói bình thản những lại làm cho người ta kính sợ. Thanh Văn hơi chán nản, cúi đầu chào một cái, theo lời lui ra.



Nước nóng trong thùng gỗ bốc hơi mờ mịt. Quân Nhược Thủy đưa tay thử một chút, nhiệt độ vừa phải, không nóng không lạnh.



Nàng đi tới bên giường, nhìn Tô Tử Bội đang hôn mê, khuôn mặt thon gầy trắng bệch, đôi môi đã từng đỏ tươi bây giờ lại thâm đen, hai hàng lông mi màu thon dài đen giống như cánh bướm đang nghỉ ngơi. Nàng cúi người, nhẹ nhàng ấn một nụ hôn lên đôi môi hơi lạnh của hắn, sau đó vô cùng dịu dàng từ từ cởi y phục của Tô Tử Bội, thân thể mảnh mai thon dài mà trơn bóng của nam nhân hiện ra trước mắt. Chẳng qua trên ngực lại có một mảng bầm tím hình bàn tay vô cùng nổi bật trên da thịt trắng muốn. Có thể trước đó hắn đã trúng độc, sau đó lại trúng một chưởng này khiến nội tạng bị tổn thương, ngay sau đó độc tố xâm nhập vào phủ tạng, trúng độc cũng theo đó mà nặng thêm.



Trước mắt là mỹ nhân như ngọc, nhưng lúc này Quân Nhược Thủy một lòng lo lắng cho thương thế của hắn, không quan tâm đến cái khác. Nàng đè xuống đau lòng khó tả, lại khống chế không được mà nước mắt tràn mi. Nhẹ nhàng ôm lấy Tô Tử Bội, cẩn thận bỏ hắn vào trong thùng tắm, nước không tới ngực của hắn. Trong khi khí nóng bốc lên, nàng nhẹ nhàng gội sạch mái tóc dài cho hắn, chà lau thân thể, ánh mắt dịu dàng như nước, cẩn thận giống như đang cầm bảo bối quý giá nhất trên đời. Sau khi tắm xong nàng cũng cẩn thận ôm hắn ra ngoài, dùng khăn tắm tỉ mỉ lau khô thân thể của hắn, sau đó đặt hắn ở trên giường, kéo cái mền bằng tơ lụa mềm mại qua bao kĩ người hắn.



"Cốc.. cốc… cốc." Tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên.



Thời tiết cuối Thu vốn rất lạnh, mà người Quân Nhược Thủy lại vì nước tung tóe mà ướt hơn phân nửa, lúc mở cửa gió thổi vào mặt thì không khỏi hắt hơi một cái.



"Thiếu phu nhân, thuốc đã sắc xong rồi." Thanh Văn ân cần nhìn Quân Nhược Thủy rồi lại nhìn Tô Tử Bội đang nằm trên giường một chút, nhỏ giọng nói.



Quân Nhược Thủy gật đầu một cái, ý bảo Thanh Văn để chén thuốc xuống, nhẹ giọng hỏi: "Thư Ngâm đâu?"



"Hắn đang bên ngoài." Thanh Văn chỉ Thư Ngâm đang đứng một mình ở dưới ánh trăng cách đó không xa, ánh trăng nhàn nhạt chiếu vào trên người của hắn, giống như một loại ngọc được mài dũa tinh xảo, quanh thân tỏa ra sắc ngọc sáng ngời, lại giống như tiên tử dưới ánh trăng, nhẹ nhàng mông lung, tay áo bồng bềnh. Vốn nên là hình ảnh rất xinh đẹp, tuy nhiên nó lại khiến người ta cảm thấy ưu sầu nồng đậm quanh quẩn chung quanh hắn, trong lòng không khỏi cảm thấy tràn đầy bi thương.