Thê Chủ Dịu Dàng
Chương 73 : Làm lành (Thượng)
Ngày đăng: 19:06 18/04/20
Thời tiết càng ngày càng lạnh, năm mới cũng càng ngày càng gần.
Sáng sớm thức dậy, Quân Nhược Thủy được nhìn thấy trận tuyết lớn đầu tiền sau khi đến thế giới này. Đẩy cửa đi ra ngoài, nàng liền nhìn thấy thế giới được bao phủ trong một chiếc áo choàng trắng. Những bông tuyết bay lả tả như là lông ngỗng, khắp nơi đập vào mắt đều là một mảnh trắng xóa, chỉ có ở góc tường có vài gốc mai hồng được tuyết phủ lên càng làm nổi bật vẻ xinh đẹp ướt át.
Quân Nhược Thủy hào hứng bừng bừng đi đến tìm đám người Thư Ngâm cùng nhau thưởng tuyết, thế nhưng lại hụt. Thư Ngâm, Tử Phi, Tô Tử Khâm kể cả tiểu Mặc Trầm đều không thấy bóng dáng đâu cả. Quân Nhược Thủy lắc đầu nói: “Tại sao hôm nay lại kì lạ như vậy, tất cả đều không có ở nhà?”
Trong ba người này, Thư Ngâm vốn là nam tử Nam Cương, không bị những thứ tam tòng tứ đức kia trói buộc như nam tử Trung Nguyên; còn Tử Phi thì từ nhỏ đã yếu ớt nhiều bệnh, Lưu Minh Tuệ chỉ có một hài tử là hắn, từ nhỏ đã xem hắn như hòn ngọc quý trên tay, khó tránh khỏi cưng chiều dung túng; chỉ có Tô Tử Khâm là tinh thông cầm kỳ thư họa, được hun đúc từ danh môn thế gia, nhưng trong nhà có một đệ đệ không để lễ giáo thế tục vào trong mắt như Tô Tử Bội, tự nhiên cũng sẽ không để lại lời nhắn lúc ra cửa. Lại còn có một tiểu hài tử Mặc Trầm còn non nớt, không biết có phải là đã nghĩ ra ý tưởng gì kì lạ hay không.
Nàng đi tìm khắp cả Quân phủ cũng không thấy mấy người này, chẳng lẽ đều ra khỏi phủ hết rồi hả? Nàng cũng khôn nói là bọn họ không thể ra phủ, chẳng qua mấy mỹ nhân như hoa như ngọc thế này, đi trên đường khó tránh khỏi gặp mấy tên háo sắc. Mặc dù là ở kinh thành, nhưng tân hoàng mới lên ngôi, triều đình biến đổi liên tục, thiên hạ vẫn chưa quy về một mối, cũng không phải quá thái bình, yên ổn.
Đang cảm thấy kỳ quái thì quản gia đầu đầy mồ hôi chạy tới bẩm báo: “Bẩm báo gia chủ, sáng sớm hôm nay Triệu công tử, Lưu công tử và Tô công tử kể cả tiểu thiếu gia Mặc Trầm đã được Mục đại nhân dẫn ra ngoài thưởng cảnh tuyết rồi.” Nói xong thì vẻ mặt thấp thỏm nhìn Quân Nhược Thủy. Nàng ta suy nghĩ ba vị công tử xinh đẹp này đều là nam nhân của gia chủ, mặc dù bây giờ còn chưa có danh phân, nhưng...... Chắc là sẽ nhanh thôi. Nhưng mà chuyện hôm nay thật sự không phải là lỗi của nàng ta, dù sao ba vị công tử đều có chân mà, đúng không?
Quân Nhược Thủy không hiểu ra sao: “ Mục đại nhân nào?”
“Chính là Mục đại nhân, Mục Tĩnh Tuyết.” Quản gia lắp ba lắp bắp trả lời.
“À.” Quân Nhược Thủy khẽ lên tiếng: “Ngươi đi xuống trước đi.”
Quản gia lau mồ hôi trên trán, thưa dạ luôn miệng đi xuống. Quân Nhược Thủy đứng một mình dưới hiên, nhìn bông tuyết bay lả tả, hơi nhíu lông mày.
Không giải thích được vì sao từ đáy lòng nàng có một loại tin tưởng không thể nói ra đối với Mục Tĩnh Tuyết. Người kia, giống như là bằng hữu nhưng cũng không phải là bằng hữu, có Thư Ngâm đi cùng với bọn họ, nàng cũng yên tâm. Chẳng qua cả đám mỹ nam lại bị Mục Tĩnh Tuyết lừa đi, trong lòng vẫn có chút chua.
Chán đến chết, Quân Nhược Thủy đi giày tuyết, bước đi thong thả ra cửa. Dù sao tất cả mọi người đều đi ra ngoài, hay là nàng đến Thái Y Viện thôi. Luôn thừa nước đục thả câu cũng không tốt. (Ý nói là vin vào cớ trời đổ tuyết lớn mà trốn việc đi thái y viện thì không hay lắm.)
“Da mặt dày thì dày thôi, ta cũng không chê ngươi.” Quân Nhược Thủy ra vẻ phớt tỉnh nói, mắt thấy Tô Tử Bội sắp xù lông, vội vàng kéo hắn lại, cười nói: “Đừng có gấp, da mặt ngươi dày, ta không có mặt mũi, hai chúng ta vừa đúng là một đôi trời sinh, cực kì thích hợp.”
“Ngươi cút ra ngoài cho ta.” Mặt Tô Tử Bội sung huyết đỏ bừng, cổ họng chợt ngứa, ho khan một hồi lâu.
Quân Nhược Thủy thấy dáng vẻ khó chịu của hắn, cũng không còn tâm tình trêu chọc, vội vươn tay kéo hắn tới, vỗ nhè nhẹ lên lưng để cho hắn thuận khí, dùng giọng nói dịu dàng gần như mê hoặc hỏi thăm: “Khá một chút nào chưa? Bị bệnh như thế mà không chịu ăn uống là sao?”
Rốt cuộc Tô Tử Bội cũng ngừng ho khan, tránh khỏi ngực của nàng, ánh mắt lạnh lẽo như băng: “Có liên can gì tới ngươi?”
Quân Nhược Thủy không để ý tới hắn, bưng chén thuốc lại, nếm thử trước rồi mới lại để lại gần môi hắn, vô cùng dịu dàng dụ dỗ: “Ngoan, uống thuốc đi.”
Tức giận của Tô Tử Bội còn chưa biến mất, vung tay lên một cái, toàn bộ nước thuốc đều đổ xuống tay Quân Nhược Thủy. Nước thuốc còn hơi nóng, Quân Nhược Thủy không khỏi kêu lên, nhất thời cả ống tay và trước ngực đều ướt một mảng lớn.
Tô Tử Bội ngẩn người, nhất thời ánh mắt dịu lại, trong lòng rối rắm, đau lòng, rồi lại không thể xuống nước được. Vì vậy chỉ có thể cố tình ra vẻ lạnh lùng quay mặt về phía vách tường.
Quân Nhược Thủy bất đắc dĩ thở dài, xem ra phải sắc lại một chén thuốc khác rồi. Xoay người đẩy cửa phòng ra ngoài, gió lạnh và tuyết trắng đập vào mặt. Nàng bình tĩnh xoay người đóng cửa lại.
Trên giường bệnh, Tô Tử Bội đưa lưng về phía nàng, nghe được tiếng bước chân của nàng rời đi, đột nhiên cảm thấy trong lòng có chút buồn bực đau đớn, ép hắn có chút không thở nổi. Vừa tức vừa giận, hắn thuận tay cầm một quyển sách bên gối dùng sức ném về phía Quân Nhược Thủy.
Cửa còn chưa kịp khép lại, bộp một tiếng, quyển sổ chuẩn xác trúng vào đầu Quân Nhược Thủy. Tuy nói hiện tại Tô Tử Bội bị bệnh suy yếu nhưng dù sao cũng là người luyện võ, quyển sách lại dày và nặng, trúng đầu cực kì đau. Quân Nhược Thủy che đầu quay người lại, có chút tức giận nhìn hắn, thấy hắn quật cường hất cằm lên, ra vẻ đó là chuyện đương nhiên, đáng đời ngươi, nhưng cũng không bỏ qua yếu ớt và bất lực mà hắn che giấu trong đáy mắt. Thật ra thì hắn rất sợ nàng xoay người rời đi đúng không? Mặc dù hắn mạnh mẽ như cũng có chỗ mềm yếu chứ? Quân Nhược Thủy sững sờ nhìn hắn một hồi lâu, lòng cũng từ từ mềm nhũn ra, ngồi xổm xuống nhặt quyển sách lên đặt ở trên bàn, sau đó thở dài, nói: “Tính tình này của ngươi, bao giờ mới thay đổi được?” Nghĩ lại, nếu thật sự tính tình này của hắn có thể sửa đổi thì cũng không phải là Tô Tử Bội nữa rồi. Nàng không khỏi đánh trống lảng cười cười, giải thích với hắn: “Thuốc của ngươi bị đổ, ta bảo Thanh Văn sắc lại chén khác.”
“Không cần.” Tô Tử Bội lập tức tiếp lời nói.
Không làm ngược lại lời nàng nói mới là kỳ lạ. Quân Nhược Thủy trực tiếp bỏ qua ý kiến của hắn, xoay người đi ra khỏi cửa