Thê Chủ Dịu Dàng
Chương 79 : Hiểu nhau
Ngày đăng: 19:06 18/04/20
Mục Tĩnh Tuyết lại bị Quân Nhược Thủy ngăn ở ngoài cửa một lần nữa.
“Quân Nhược Thủy, rốt cuộc ngươi muốn thế nào?” Cuối cùng Mục Tĩnh Tuyết cũng không kiềm chế được nữa.
“Chậc chậc, tại sao lại tức giận như vậy? Mục đại nhân cho dù núi thái sơn sụp đổ trước mắt mà mặt vẫn không đổi sắc đi đầu rồi?” Quân Nhược Thủy nhìn nàng ta một cái, cười hì hì nói nói mát.
“Ta muốn gặp Tử Phi.” Mục Tĩnh Tuyết mặt đen lại nói: “Ngươi không có quyền thay Tử Phi quyết định có muốn gặp ta hay không.”
“Bây giờ ta là người giám hộ của Tử Phi.”Quân Nhược Thủy bình tĩnh thong dong nhìn sắc mặt Mục Tĩnh Tuyết càng ngày càng tệ trước mặt, tâm tình cực kì tốt: “Mẫu thân của Tử Phi đã giao hắn cho ta.”
Mục Tĩnh Tuyết cười lạnh: “Bớt lấy lông gà làm lệnh tiễn đi*, đây là thư mà Lưu đại nhân tự tay viết, hiện tại Tử Phi do cho ta chăm sóc.”
* Cầm lông gà làm lệnh tiễn.
Lệnh tiễn/ thẻ lệnh: Còn gọi là cờ lệnh/ cờ chỉ huy. Ngày xưa cờ nhỏ, với đầu cán có gắn thêm mũi tên bằng kim loại được dùng để phát lệnh trong quân đội. Cho nên nó được gọi là lệnh tiễn ( Tiễn: mũi tên). Ý nghĩa của nó suy rộng ra là hiệu lệnh, chỉ thị của cấp trên. Hiểu nôm na là thấy lệnh tiễn như thấy cấp trên.
Mặt khác, thời xưa khi truyền lệnh người ta thường cắm vào giấy viết thư lông vũ của một loài động vật nào đó coi như là dấu hiệu, số lượng lông vũ càng nhiều chứng tỏ sự kiện càng cấp bách.
“Lông gà” là thứ vô dụng, trong khi lệnh tiễn là thứ mà ta có thể dựa vào nó để ra lệnh, là thứ vô cùng quan trọng. Về sau người ta dùng câu tục ngữ “Cầm lông gà làm lệnh tiễn” này để mô tả một người dựa vào thủ trưởng (hoặc là một người nào đó), lợi dụng quyền uy để sai khiến việc này, điều khiển việc kia. (nguồn macdichoi wp)
Quân Nhược Thủy nửa tin nửa ngờ nhận phong thư, thật là bút tích của Lưu Minh Tuệ. Mặc dù trong lòng kinh ngạc nhưng trên mặt vẫn không thay đổi, cười như không cười nói: “Cũng chỉ là một phong thư mà thôi, khó phân biệt được thật giả, ngươi cho rằng ta sẽ tin ngươi nói sao?”
“Ngươi!” Mục Tĩnh Tuyết hận vô cùng, vung tay áo, xoay người rời đi, giận đến mức bước chân có chút không vững.
Quân Nhược Thủy cầm thư trong tay, như có điều suy nghĩ. Ngày đó Lưu Minh Tuệ giao Tử Phi cho nàng chăm sóc, ngoại trừ nhìn trúng y thuật của nàng thì nàng còn có gì để cho nàng ta tin tưởng như vậy? Có lẽ khi đó Lưu Minh Tuệ đã biết Hiểu Phù chính là Thế nữ cũng đứng về phe Thế nữ, giao Tử Phi cho nàng, một là để cho nàng dẫn Tử Phi rời khỏi cái đất Lâm Giang đầy thị phi đó, hai là dùng Tử Phi như một loại đảm bảo trung thành với Hiểu Phù. Dù sao không người nào có thể dự đoán trước tương lai được. Cũng có lẽ Lưu Minh Tuệ đã sớm là người của Ngâm Phong. Nhớ lại mọi chuyện trước kia, đột nhiên Quân Nhược Thủy cảm mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, nàng đối xử thật lòng với người khác cuối cùng lại không biết mình bị biến thành một con cờ, quả thật là một con cờ không hơn không kém, tùy ý bị người ta điều khiển ở trên bàn cờ.
“Những thứ này ta cũng biết rõ, năm ấy mẫu thân ta rất tức giận. Việc này còn cần ngươi phải nói sao?” Tô Tử Bội lầu bầu.
“Ta nghĩ là ngươi muốn dựa vào việc này để chống lại Nghiêm gia nhưng mà không cần phải phiền phức như thế. Nghiêm gia dựa vào cái gì để làm hoàng thương? Dựa vào là chính là quan hệ bám váy. Bởi vì Nghiêm Tử Khanh cưới thứ tử Tả Tướng, từ đó dựa vào Tả Tướng để giành lấy tư cách làm hoàng thương, trong đó chắc chắn Nghiêm gia cũng đưa cho Tả Tướng không ít bạc. Cho nên hiển nhiên Nghiêm gia và Tả Tướng là châu chấu cùng bị buộc trên một sợi dây.”
Tô Tử Bội kinh ngạc nói: “Ý của ngươi là, Tả Tướng......”
“Suỵt.” Quân Nhược Thủy ngăn cản hắn nói tiếp, sau đó cười đưa ngón tay cái ra tán dương: “Thông minh lắm.”
Tô Tử Bội tự đắc hất cằm lên: “Đó là đương nhiên!” Suy nghĩ một chút, hắn vẫn cảm thấy có chút nghi ngờ: “Nhưng làm sao ngươi biết?”
“Trong triều chuyện, không thể nói bậy.” Quân Nhược Thủy nhẹ giọng nói: “Chỉ cần để ý là không gì không biết.”
Tô Tử Bội sáng tỏ, trong lòng cũng nhẹ nhõm đi không ít.
“Nhận cơ hội này Tô gia cũng có thể giành lấy hoàng thương.”
Tô Tử Bội lắc đầu một cái, nói: “Mặc dù làm hoàng thương dễ dàng hưng thịnh, nhưng lại dính líu quá nhiều đến triều đình, dễ dàng bị kéo vào cuộc tranh giành của các phe phái. Có thể sẽ vinh hoa phú quý đấy nhưng nói cũng không chừng một ngày nào đó liền chịu tai họa bất ngờ, nhà thì bị tịch thu tài sản, người thì bị xử tử. Ta không muốn gì nhiều, ngoại trừ Tô gia thì ta muốn làm nhưng chuyện mình thích hơn.”
Quân Nhược Thủy mỉm cười, nhẹ nhàng ôm lấy hắn, nói: “Được, phu quân muốn như thế nào thì cứ như thế ấy.”
“Ngươi cũng đồng ý với suy nghĩ của ta sao?” Tô Tử Bội ôm cổ lấy của nàng, nhướn mày hỏi.
“Đương nhiên. Tất cả đều nghe lệnh của phu quân.” Quân Nhược Thủy cười ha hả, dáng vẻ kia gần bằng Hôi Thái Lang rồi.
*Có ai biết Hôi Thái Lang không? Là con sói xám trong hoạt hình cừu vui vẻ á. Nổi tiếng thương vợ và sợ vợ