Thê Chủ Dịu Dàng
Chương 9 : Kết giao (Hạ)
Ngày đăng: 19:05 18/04/20
Editor: coki (Mèo)
Chỉ chốc lát sau, Quân Nhược Thủy liền cùng Vương Hân đi ra ngoài. Ngày gần giữ trưa, ánh mặt trời gay gắt, trên đường cũng ít có người qua lại.
“Hôm nay Hân tỷ cố ý đến tìm Nhược Thủy sao?” Quân Nhược Thủy thử dò xét hỏi.
Vương Hân cười hào sảng nói: “Hôm nay cùng Tam thiếu gia bàn chuyện buôn bán xong, đi ngang qua Tô phủ, đột nhiên nhớ lại mấy ngày trước đây muốn mời Tô phu nhân một bữa tiệc liền đường đột bái phỏng. Huống hồ ta cảm thấy muội là một người rất đặc biêt nên muốn kết giao bằng hữu.”
“A?” Quân Nhược Thủy ôn hòa cười cười hỏi: “Muôi đặc biệt như thế nào?”
“Nhược Thủy, muội không cảm thấy những lời muội nói hôm đó rất đặc biệt sao?”
Vương Hân cũng tò mò quan sát nàng: “Thử hỏi có nữ tử nào không trái ôm phải ấp tam phu tứ lang, tại sao lại có một nữ nhi si tình như muội chứ?”
Quân Nhược Thủy cười cười cũng không trả lời. Bối cảnh văn hóa bất đồng liền tạo ra quan niệm cuộc sống bất đồng cũng bất đồng trong tình yêu. Nàng chỉ có thể toàn tâm toàn ý yêu một người, không có cách nào phân tâm được cả cho dù đã từng vì yêu một nam nhân mà thương tích khắp người.
“Thật ra thì vừa mới bắt đầu tỷ cũng giống như Dương Nhứ cho rằng muội khất phục Tam thiếu gia cường hãn bá đạo. Bất quá sau khi hồi tưởng lại tỷ cảm thấy ánh mắt của muội trong suốt tinh khiết không giống như đang diễn trò cho người khác nhìn.” Vương Hân cười ha ha một tiếng rất tự tin nói: “Buôn bán nhiều năm, ánh mắt của tỷ rất chính xác, sẽ không nhìn lầm. Thú được thê chủ như vậy, Tam thiếu gia quả thật là có phúc.”
“Hân tỷ đang giễu cợt muội đi? Mọi người trong thành Lâm Giang đều chê cười muội là người ăn bám còn nói muội là tiểu bạch kiểm đấy.” Quân Nhược Thủy nửa thật nửa giả nói.
“Hình như tỷ thấy muội cũng không để ý chút nào?” Vương Hân liếc nàng một cái: “Nhược Thủy, tính tình bình thản này của muội quả thức rất thích hợp với Tam thiếu gia.”
Nụ cười vừa mới nở trên gương mặt Vương Hân bỗng nhiên cứng lại rồi dần dần biết mất: “Muội tử, muội đang đùa với ta sao?”
“Cũng không phải. Hân tỷ, dược liệu này coi như là tỷ bỏ vốn, sau này hằng năm cứ căn vào đó để chia lời cho tỷ.”
“Nói cách khác là tỷ và muội cùng chung nhau mở y quán này?” Nói tới cùng buôn bán cặp mắt của Vương Hân liền lóe lên.
Quân Nhược Thủy gật đầu: “Tỷ với muội cùng hợp tác bỏ vốn ra, cùng chung nguy hiểm nhưng cũng cùng nhau hưởng lời nhưng những thứ này đều phải căn cứ vào số vốn bỏ ra mà chia chác.”
“Nhược Thủy, chúng ta đang nói tới chuyện làm ăn buôn bán, đầu tiên muội phải cho tỷ một tính toán về phương án cụ thể, kết quả thăm dò thị trường cùng với sự phát triển và tiền lời thì tỷ mới quyết định có nên hợp tác với muội hay không. Nếu như buôn bán với Tô Gia hoặc là Tam thiếu gia thì tất nhiên tỷ không cần phải lo lắng nhưng dưới danh nghĩ muội tử thì ta nhất định phải thận trọng. Hy vọng muội không để ý.”
“Muội hiểu.” Quân Nhược Thủy gật đầu một cái nhàn nhạt nói: “Tuy là muội có ý này nhưng cũng không phải là nóng lòng nhất thời, chủ yếu cũng là vì muốn giải quyết khẩn cấp của Hân tỷ huống chi muội là thê chủ của Tam thiếu gia, muội lập khế ước thì Tô Gia có thể không nhận sao?”
Vương Hân uống một hớp rượu, cẩn thận đánh giá, cảm thấy Quân Nhược Thủy nói thế cũng không giả, ít bạc kia đối với Tô Gia mà nói cũng chỉ là một cái lông trâu. Coi như Quân Nhược Thủy có làm ra cái cục diện gì rối rắm thì cũng đã có Tô Gia dọn dẹp. Huống chi Quân Nhược Thủy luôn lộ ra ôn hòa cùng bình tĩnh thong dong hơn nữa lần này tuy lạnh nhạt nhưng lại có thâm ý làm cho Vương Hân không dám khinh thường nàng.
“Được, muội tử, tỷ tin muội.” Vương Hân vỗ bàn một cái nói: “Ra ngoài hơn một tháng, tỷ cũng nên về nhà rồi. Ngày mai dược liệu sẽ giao cho muội sau đó tỷ sẽ lên đường về nhà. Bất quá, muội tử, chúng ta vẫn có phải kí một cái hiệp nghị làm bằng chứng.”
“Hân tỷ là người sảng khoái, hiệp nghị tất nhiên là không thể thiếu.” Quân Nhược Thủy tự nhiên nhìn về phía cửa sổ. “Chẳng qua là do muội quyết định có chút vội vàng, còn có thật nhiều việc phải chuẩn bị nên tối mai chúng ta kí hiệp nghị đi.”
“Được. Chúc cho y quán của chúng ta buôn bán phát đạt. Cạn chén.” Vương Hân vui vẻ nâng chén cùng với Quân Nhược Thủy sau đó uống một hơi hết sạch chén của mình.