Thế Gia Danh Môn

Chương 1 :

Ngày đăng: 14:44 18/04/20


Tưởng Nhược Nam từ từ mở mắt, ánh đỏ nhức nhối, mọi thứ mơ mơ hồ hồ. Nàng chớp chớp vài cái, trước mắt dần hiện lên rõ ràng hơn, nến đỏ, lụa đỏ, trướng đỏ, tất cả đều rực rỡ chói mắt.



Đầu óc Tưởng Nhược Nam choáng váng, u mê.



Đây là đâu? Chẳng phải nàng đang nằm ngủ trong căn phòng xập xệ đi thuê của mình ư? Sao vừa mở mắt đã nhìn thấy những thứ này? Nàng nhớ mình đâu có trang trí phòng ốc một cách khủng bố như thế!



Lẽ nào đang nằm mơ?



Còn đang suy nghĩ miên man, đột nhiên, hai bóng người một trước một sau xuất hiện trong tầm nhìn của nàng.



Ồ, nam thanh nữ tú, nam khuôn mặt anh tuấn, mày thanh mắt sáng, mái tóc dài màu đen bồng bềnh, nhìn rất có phong thái của các nam tử lạnh lùng mà tiểu thuyết ngôn tình hiện đại thường miêu tả. Nữ da trắng như tuyết, mắt mày như hoa, mềm mại đáng yêu, rất giống các nữ chính trong tiểu thuyết của Quỳnh Dao. Chỉ là… Phong cách của hai người này cũng thật tầm thường, nhìn xem trên người họ mặc gì kia, một màu đỏ rực, hệt như quả ớt, xấu chết đi được!



Có điều, nếu bỏ qua cách ăn mặc khó coi ấy, thì hai người họ trông cũng thật đã mắt, khiến người ta nhìn mà nước miếng phải chảy ròng ròng…



Nằm mơ, nhất định là nằm mơ! Tưởng Nhược Nam nàng chưa từng quen biết những nhân vật có nhan sắc thế này. Vẻ đẹp của đôi trai gái đó, cho dù trong các bộ phim điện ảnh hay truyền hình thì cũng rất hiếm thấy.



Lúc này, nam nhân đột nhiên mở miệng, hắn nhìn nàng, ánh mắt tràn ngập sự khinh ghét, “Tưởng Nhược Lan, ta nói cho cô biết, bổn Hầu muốn đi đâu sẽ đi đấy, hôm nay cô không quản được, sau này cũng đừng hòng quản! Cô đã gả vào Hầu phủ thì sẽ là người của Hầu phủ, từ nay về sau, phải tuân theo quy tắc ở đây. Cô cũng sớm dẹp ngay cái tính khí ấy đi cho ta, nếu còn dám ngang bướng dùng roi đánh người, đừng trách ta dùng gia pháp khiến cô phải mất mặt!” Nói rồi, hắn dùng sức quất cây roi đen xì, to bằng ngón tay cái lên người Tưởng Nhược Nam, khiến cho nàng đau đớn quằn quại.



Tưởng Nhược Nam kêu lên một tiếng, ôm ngay lấy chỗ vừa bị roi quất, lúc này mới phát hiện trên người mình cũng đang mặc bộ y phục còn đỏ hơn cả quả ớt, hơn nữa giọng của nam nhân anh tuấn kia mặc dù rất gấp gáp nhưng giọng điệu lại vô cùng lạnh lẽo, khiến người ta nghe mà trong lòng không hiểu phải nghĩ thế nào, quan trọng nhất là, hắn đang nói gì, sao nàng chẳng hiểu câu nào hết?



Nhưng hắn vừa gọi tên nàng, hình như còn rất thân thiết nữa, có điều nàng lấy danh dự của mình ra thề, nàng chưa từng gặp nam nhân này bao giờ! Nàng bắt đầu cảm thấy có gì đó không đúng, đây không phải là mơ, người ta thường nói nằm mơ sẽ không có cảm giác, nhưng cảm giác đau đớn của nàng lúc này rất rõ ràng. Hơn nữa, nàng phát hiện cách hóa trang của họ cũng rất không bình thường, tóc nam nhân dài thế kia không nói làm gì, nhưng trên đầu còn đội mũ ngọc buộc lụa đỏ, nữ nhân thì đầu cài đầy trâm, nhìn giống như bị trúng ám khí vậy…



Khốn kiếp, rốt cục chuyện này là thế nào?



Đột nhiên nữ nhân thét lên một tiếng, đến tiếng thét cũng rất “Quỳnh Dao”, nàng ta một tay chỉ thẳng Tưởng Nhược Nam, một tay bịt miệng, trong đôi mắt ánh lên vẻ kinh hãi.



“Thiệu Khang, tỷ tỷ chảy máu rồi!”



Một màu đỏ đến kinh hoàng!



Nam nhân chau mày, lạnh lùng hừ một tiếng, “Là nàng ta tự chuốc lấy.”



Tưởng Nhược Nam chỉ thấy đầu óc quay cuồng, trước khi ngất đi, nàng nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của nam nhân và khóe miệng của nữ nhân nhếch lên cười nhạt như có như không.




Hồng Hạnh không ngờ Tưởng Nhược Nam lại ngắt lời mình, bình thường tiểu thư rất nghe lời cô ta, có chuyện gì cũng thích hỏi chủ ý của cô, hôm nay làm sao thế này?



Cô ta nhìn Tưởng Nhược Nam, nếu là bình thường, gặp phải những việc thế này tiểu thư đã nổi trận lôi đình, lại được cô ta nhắc nhở, tiểu thư nhất định sẽ lập tức nhảy lên chạy vào cung, nhưng bây giờ, tiểu thư vẻ mặt bình tĩnh, tâm trạng bình thản, bộ dạng ung dung, chẳng thấy một chút gàn dở ẩm ương.



Lẽ nào tiểu thư bị ngã đập đầu nên não bộ tổn thương rồi? Hồng Hạnh thầm lẩm bẩm.



Tưởng Nhược Nam không biết tiểu nha đầu trước mặt đang thắc mắc về mình, nàng quay đầu, quan sát căn phòng, kiểu trang trí rất cổ xưa, đồ đạc chạm trổ hoa văn sơn màu đen, gương đồng sáng bóng, trên trà kỉ là một bình sứ men xanh, trong bình hoa tươi khoe sắc, rèm trướng màu lục, thứ nào cũng đều thanh nhã xinh đẹp, vô cùng tinh vi, lặng lẽ thể hiện sự phú quý của chủ nhân.



Trong phòng, ngoài Hồng Hạnh và Phương ma ma ra, còn có ba cô gái ăn vận trang phục của a hoàn, tuổi chỉ tầm mười mấy, mặt mũi xinh xắn, trong đó một người có khuôn mặt vô cùng thanh tú, nhìn người con gái này, trong đầu Tưởng Nhược Nam tự nhiên lại xuất hiện một cái tên.



“Ánh Tuyết.” Nàng bật ra.



“Dạ, tiểu thư có gì sai bảo?” Cô gái thanh tú đó đáp một tiếng, giọng nói cũng vô cùng ngọt ngào.



Tưởng Nhược Nam chẳng qua chỉ muốn thử độ chính xác của trí nhớ mà thôi, không có gì sai bảo cả, bèn tiện miệng nói: “Rót cho ta ly trà lại đây.”



“Vâng.” Ánh Tuyết quay người đi ra ngoài.



Hồng Hạnh đứng bên cạnh khẽ nói: “Tiểu thư, những việc như thế người bảo em làm là được, Ánh Tuyết là nha đầu trong viện mà.”



Trong viện? Nha đầu mà còn phân biệt trong viện ngoài viện? Tưởng Nhược Nam có chút không hiểu, nhưng không lên tiếng.



Lúc này, bên ngoài có a hoàn thông báo: “Hai vị ma ma của Tùng Hương viện đến.”



Tưởng Nhược Nam đang thắc mắc, Tùng Hương viện là cái gì thì Phương ma ma đứng bên cạnh đã giải thích cho nàng: “Tùng Hương viện chẳng phải là chỗ lão phu nhân ư? Xem ra người đã biết chuyện tối qua rồi, không biết sai hai vị ma ma này tới đây có gì muốn nói?”



Hồng Hạnh lạnh lùng hừ một tiếng, “Sao lại chỉ sai hai vị ma ma đến, xảy ra chuyện lớn như thế, lão phu nhân cũng nên đích thân tới thăm mới phải chứ! Còn cả Hầu gia nữa, đến giờ không thấy bóng dáng đâu!”



Lúc này Tưởng Nhược Nam đang nghĩ, lão phu nhân mà họ nói có phải là mẹ của Hầu gia, mẹ chồng nàng không? Nếu đúng vậy, lời mà Hồng Hạnh nói trước mặt hai vị ma ma quả thật có chút không thích hợp, lão phu nhân là trưởng bối, lén lút bàn luận về trưởng bối đã là không nên, huống hồ còn dám ngang nhiên nói những lời như thế trước mặt hai vị ma ma hầu hạ cạnh bà.



Hồng Hạnh này, ăn nói thật không biết chừng mực!