Thế Gia Danh Môn

Chương 107 :

Ngày đăng: 14:45 18/04/20


Không có, hắn chưa gặp nàng, hắn có thể khẳng định. Trong đám người ngựa đi hàng đầu, từ đầu tới cuối hắn không thấy bóng dáng nàng đâu. Hắn vẫn tưởng Nhược Lan ở phía sau.



Lưng hắn lập tức rịn mồ hôi!



Có lẽ nàng đang đùa với hắn, Cận Thiệu Khang tự an ủi mình. Nhược Lan xưa nay rất tinh nghịch, có lẽ nàng chỉ là đang trêu hắn thôi…



Lúc này hắn chẳng còn tâm trí mà để ý đến việc khác nữa, thúc ngựa đi quanh tìm nàng, vừa đi vừa gọi lớn tên Tưởng Nhược Lan, nhưng chẳng ai trả lời. Giọng nói trong vắt ấy không vang lên, cũng không thấy đôi mắt đen láy của nàng.



Mọi người thấy bộ dạng lo lắng của Cận Thiệu Khang thì đều yên lặng trở lại, giúp hắn tìm kiếm, hỏi thăm lẫn nhau, nhưng đáp án họ nhận được đều là một. Khi phát hiện cáo tuyết thì vẫn thấy nàng, nhưng sau đó, dường như không nhìn thấy nàng nữa.



Một người nói: “An Viễn Hầu, ngài đừng lo lắng quá, có lẽ Hầu phu nhân tụt lại phía sau thôi.”



Lời vừa dứt, Cận Thiệu Khang đã thúc ngựa điên cuồng chạy về phía sau tìm.



Hắn vừa thúc ngựa, vừa vận khí hét gọi tên Tưởng Nhược Lan, chỉ là đi mãi đi mãi vẫn không thấy bóng dáng nàng.



Cận Thiệu Khang cưỡi trên lưng ngựa, chạy loạn lên, sắc mặt mỗi lúc mỗi trắng bệch. Sự khủng hoảng ngày một tăng, nhưng dù hắn có gọi thế nào, xung quanh vẫn lặng như tờ, chẳng có hồi đáp.



Hắn đứng đó, tay nắm dây cương không ngừng run lên.



Thủ lĩnh cấm vệ quân thúc ngựa tới bên hắn, “Hầu gia, hạ quan đã sai người tìm kiếm xung quanh, tin rằng không lâu nữa sẽ tìm thấy Hầu phu nhân. Hầu gia xin hãy yên tâm, mãnh thú quanh đây hai ngày nay đã bị săn tương đối, những con còn sống có lẽ đã chạy đến nơi khác rồi. Hầu phu nhân sẽ không gặp nguy hiểm đâu.”



Cận Thiệu Khang quay đầu ngựa, hỏi: “Lần cuối cùng mọi người nhìn thấy phu nhân của ta là ở chỗ nào?”



“Cách đây không xa.”



“Đưa ta tới đó.”



Thủ lĩnh cấm vệ quân đưa hắn tới vị trí mà họ áng chừng là nơi Tưởng Nhược Nam mất tích. Cận Thiệu Khang xuống ngựa, vừa đi chầm chậm, vừa lần theo dấu chân ngựa, đột nhiên phát hiện đám cỏ bên bìa rừng như bị thứ gì đó giẫm nát.



Cận Thiệu Khang lập tức suy đoán, lật người leo lên ngựa, lao thẳng vào rừng sâu nơi vạt cỏ bị xéo nát kia! Thủ lĩnh cận vệ quân vội điều thêm vài người nữa theo sau hắn.



Về phần Tưởng Nhược Nam, khi nghe thấy bên cạnh có tiếng động thì vội lên tiếng hỏi dò, nhưng mãi không thấy ai đáp lại, đang tìm kiếm xung quanh thì đột nhiên thấy cây cỏ phía trước lay động. Ngay sau đó, một con vật to lừng lững đen xì từ đám cây cỏ đi ra, lao bổ về phía nàng!



Tưởng Nhược Nam sợ hãi thét lên. Nhanh chân, nàng nấp sau gốc cây. Con vật đó vồ không khí, hai chân trước cào điên cuồng lên thân cây, những móng vuốt sắc nhọn bóc từng mảng vỏ cây rơi xuống đất.


Tưởng Nhược Nam giật mình, không dám lớn tiếng gọi nữa. Họ ngồi ở đó, nhất thời không biết nên làm thế nào mới phải.



Một cơn gió lạnh thổi qua, Cảnh Tuyên Đế rùng mình. Tưởng Nhược Nam bỗng lo lắng, Hoàng đế giờ đang bị thương, chắc chắn không thể để hắn nhiễm lạnh nữa, nếu không sẽ lớn chuyện. Mặc dù trước kia hắn làm nhiều điều không phải với nàng, nhưng lần này nếu không có hắn, có lẽ nàng đã mất mạng rồi. Cho dù thế nào cũng không thể ngồi nhìn hắn xảy ra chuyện được.



Tưởng Nhược Nam đứng dậy, Cảnh Tuyên Đế nhìn thấy, vội vàng kéo tay nàng: “Nàng định đi đâu?”



“Hoàng thượng, thần phụ đi tìm xem có chỗ nào có thể tránh gió tạm thời không. Người đang bị thương, không thể nhiễm lạnh nữa.”



Cảnh Tuyên Đế mỉm cười, dịu giọng nói: “Nhược Lan, nàng đang lo cho ta sao?”



Tưởng Nhược Nam khẽ giằng khỏi tay hắn, “Người vì thần phụ mà bị thương, nếu thần phụ không lo cho người thì thần phụ có là người nữa không? Hoàng thượng, người hãy đợi ở đây một lát, thần phụ đi rồi về ngay.”



Tưởng Nhược Nam tìm thấy một cái động nhỏ ở gần đấy. Nàng quay lại, dìu Cảnh Tuyên Đế vào trong động, trải chiếc áo bào của hắn ra đất, đỡ hắn nằm xuống, rồi lại ra ngoài tìm cành cây, nổi lửa. Chẳng mấy chốc mà họ đã cảm thấy ấm áp hơn.



Hai người vừa đói vừa mệt, đặc biệt là Tưởng Nhược Nam. Sau trận chiến với gấu đen nàng đã tiêu hao toàn bộ sức lực. Nàng biết mình cần phải bổ sung năng lượng ngay, ngày mai khi trời sáng mới có thể trèo lên được con dốc này, đi tìm cứu binh.



Nàng nói với Cảnh Tuyên Đế một tiếng rồi ra ngoài đi tìm gà rừng. Lúc đói bụng cũng chẳng còn tâm trạng đâu mà nghĩ ngợi nhiều, tìm cách để có thứ gì đó vào bụng quan trọng hơn. Gần đây có nguồn nước, nàng làm sạch gà, bỏ đi nội tạng, rồi xiên vào cành cây để nướng.



Trong lúc nướng gà, Tưởng Nhược Nam hỏi Cảnh Tuyên Đế: “Hoàng thượng, sao người lại kịp thời cứu được thần phụ?”



Cảnh Tuyên Đế nhìn nửa khuôn mặt đỏ hồng vì ánh lửa của nàng, khẽ đáp: “Là nàng mệnh lớn. Lúc đó ta đang theo dấu cáo tuyết ở ngay gần đó, nghe thấy tiếng gấu rống mà tìm đến.”



“Cáo tuyết?” Tưởng Nhược Nam quay đầu hỏi: “Hoàng thượng săn được cáo tuyết chưa?”



“Tên nhóc đó vô cùng tinh quái, cố ý chơi trò trốn tìm với ta, chỉ lộ diện một chút rồi sau đó mất tăm mất hút, khiến ta phải đi tìm. Đợi ta tìm chán định rút lui, nó lại loăng quăng xuất hiện, cứ thế dẫn ta tới tận đây. Có lúc ta thật sự nghĩ nó đang đùa bỡn ta.” Cảnh Tuyên Đế tức tối nói.



Tưởng Nhược Nam cười ha hả hai tiếng, “Thú vị thế sao, có cơ hội thần phụ cũng muốn thấy nó.”



Trong lúc hai người nói chuyện, gà cũng đã nướng gần chín, mùi thơm ngào ngạt khiến người ta phải chảy nước miếng. Tưởng Nhược Nam xé đùi gà đưa cho Cảnh Tuyên Đế, còn mình xé chiếc đùi còn lại. Nàng đói quá rồi, chẳng màng gì đến hình tượng, cứ thế ngồi hăm hở gặm gà.



Dù không có bất kỳ thứ gia vị nào nhưng cũng rất ngon.



Lúc này, ngoài cửa động có một cái đầu nhỏ thò vào, hai con mắt đen láy tròn xoe đảo quanh, nhìn chằm chằm vào con gà nướng trên tay Tưởng Nhược Nam. Cái mũi dài khịt khịt, chiếc lưỡi màu hồng thỉnh thoảng lại thè ra liếm nước miếng quanh miệng.



Ban đầu Tưởng Nhược Nam không nhìn rõ đó là vật gì, còn Cảnh Tuyên Đế đang nho nhã lịch lãm ăn chiếc đùi gà trong tay cũng chẳng có thời gian bận tâm. Tưởng Nhược Nam thấy con vật thật đáng yêu, bèn xé một cái cánh gà ném cho nó. Con vật đó thò cổ vào, há miệng đón lấy, vui mừng cười tít mắt. Không phải Tưởng Nhược Nam bị thần kinh, mà đúng là nàng có cảm giác biểu hiện của nó giống như đang cười.