Thế Gia Danh Môn

Chương 111 :

Ngày đăng: 14:45 18/04/20


Có điều, cuộc sống vốn là thế, đâu thể chuyện gì cũng thuận theo ý mình. Dùng thái độ tích cực để đối mặt với hiện thực, luôn giữ cho trái tim lạc quan mới có thể vui vẻ trong cuộc sống nhiều phiền muộn này.



Đột nhiên trước mắt lóe lên, một con vật lông lá nhảy từ cành quế trong viện tử đến thềm cửa sổ. Lông trên người nó trắng toát, đôi mắt dài hẹp, cái mũi cong cong. Chẳng phải cáo tuyết ư? Lúc này, miệng nó đang cắn một con gà, sung sướng vui vẻ ném vào tay Tưởng Nhược Nam.



Nàng tức giận ném con gà xuống đất, sau đó túm lấy cái đuôi to của nó mà xách ngược lên: “Tiểu Bạch, người tưởng ta là đầu bếp của ngươi chắc! Dăm ngày ba bữa lại đến sai ta nướng gà cho ngươi ăn! Còn nữa, con gà này ngươi bắt ở đâu hả?”



Con cáo tuyết dùng hai chân trước ôm lấy đầu, cơ thể đung đưa, khóc ư ư thành tiếng, giống như đang rất tủi thân.



“Ngươi đừng tưởng làm bộ làm tịch như vậy ta sẽ mềm lòng. Ta cho ngươi biết, ngươi mau quay về đi, ở đây rất nhiều người, cẩn thận không bị người ta bắt được đấy!” Tưởng Nhược Nam chỉ vào nó giáo huấn, bộ dạng cáo tuyết trông càng tội nghiệp hơn.



Nhắc tới con cáo tuyết này, Tưởng Nhược Nam thật muốn khóc. Không biết có phải nó ăn gà nàng nướng tới phát nghiện hay không mà theo nàng từ bãi săn về tận đây. Cứ cách hai ngày lại tới gặp mặt nàng một lần, bắt một con gà tới cho nàng nướng, nhưng không phải lần nào Tưởng Nhược Nam cũng nướng cho nó được. Nó lại rất khôn miệng, chỉ ăn gà nàng nướng. Có lần nàng sai cung tì nướng, nó bèn ném con gà xuống đất! Nếu không thỏa mãn nó, nó sẽ giở trò với nàng, lén lấy trộm y phục và trang sức của nàng; hoặc mang rắn, chuột cùng vài loại côn trùng bỏ vào phòng nàng. Nhìn nàng sợ hãi nhảy dựng lên la hét, nó cũng nhảy lên vui mừng thích thú.



Tưởng Nhược Nam tức tới nghiến răng nghiến lợi, nhưng không thể chạy thoát khỏi nó, cũng không bắt được nó, nàng chẳng biết phải đối phó với cáo tuyết thế nào, cuối cùng đành khuất phục, ngoan ngoãn nướng gà cho nó. Cứ thế, hai “người” dần trở nên thân thiết. Sau khi quen thân rồi, cáo tuyết bắt đầu thích gần gũi nàng, thỉnh thoảng còn nằm trong lòng nàng. Những lúc Tưởng Nhược Nam nổi giận, nó đều giả bộ đáng thương. Nàng còn đặt tên cho nó, gọi nó là Tiểu Bạch.



Có điều, Tiểu Bạch chỉ tiếp cận gần gũi với một mình nàng, chỉ tin một mình nàng. Khi có người ngoài, nó tuyệt đối không xuất hiện, đợi khi nàng ở một mình mới nhảy ra từ một góc khuất nào đó.



Tưởng Nhược Nam mắng thì mắng nhưng trong lòng vẫn rất thương cáo tuyết. Nàng đích thân xuống bếp nướng gà, rồi mang lên phòng cho nó.



Tiểu Bạch ăn rất ngon lành, Tưởng Nhược Nam ngồi xuống bên cạnh vuốt ve cáo tuyết, “Tiểu Bạch, ở đây rất nguy hiểm, nếu bị người ta phát hiện ra, họ sẽ bắt nhốt ngươi lại, ngươi hãy mau quay về đi.”



“Tiểu Bạch, đây là nơi ta ở. Rất rộng rất đẹp phải không? Nhưng ở đây rất nhiều người, mỗi lần xuất hiện phải cẩn thận đấy.”



“Tiểu Bạch, vài hôm nữa, nơi này sẽ thật sự trở thành nhà của ta, ta sẽ sống cả đời với người ta yêu ở đây. Từ nhỏ ta đã muốn có một gia đình, có người luôn kề cận thương yêu mình. Bây giờ, dường như ta đã tìm được nó rồi. Sau này, ta sẽ trân trọng, sẽ khiến nhà cửa yên bình gia đình hòa thuận, ấm áp.”



Tay nàng chống cằm, khóe miệng nở nụ cười hạnh phúc.



***



Sáng sớm hôm sau, Tưởng Nhược Nam vào cung thỉnh an Thái hậu.
Cảnh Tuyên Đế giống như phát điên vậy, kiên quyết ngồi dậy, “Trẫm phải hạ chỉ! Trẫm muốn hủy bỏ hôn sự của bọn họ! Trẫm phải lập tức hạ chỉ!” Sắc mặt hắn trắng bệch, tinh thần kích động.



Thái hậu cũng vô cùng chấn động, người giữ chặt vai Cảnh Tuyên Đế, cao giọng nói: “Hoàng thượng, rốt cuộc là người đang nói gì vậy? Người có biết mình đang nói gì không?”



Cảnh Tuyên Đế ngẩng đầu lên nhìn Thái hậu, ánh mắt như đang bốc cháy.



“Mẫu hậu, Nhược Lan vốn là tiên đế ban cho nhi thần, mẫu hậu chẳng phải vẫn luôn có ý đó sao? Nhược Lan vốn là của nhi thần! Nhược Lan quyết không thể động phòng với người đàn ông khác!”



“Hoàng thượng!” Thái hậu quát lạc cả giọng, tỏ rõ uy nghi, lúc này Cảnh Tuyên Đế mới có chút bình tĩnh trở lại.



Thái hậu trợn tròn mắt, ngực phập phồng vì tức giận, “Hoàng thượng, trước đây khi tiên đế muốn ban Nhược Lan cho người, nhưng người cứ lần lữa mãi không chịu đưa Nhược Lan vào cung! Sau khi tiên đế băng hà, ai gia không chỉ một lần nhắc tới việc này, nhưng người tự ý giao Nhược Lan cho An Viễn Hầu! Giờ thánh chỉ đã ban, Nhược Lan đã là Hầu phu nhân, việc này mọi người đều biết! Nay người lại nói những lời hôn quân vô đạo như vậy được ư?”



“Thái hậu, trẫm biết là trẫm sai rồi, trẫm không nên đánh giá con người ta qua diện mạo…” Cảnh Tuyên Đế ngồi thẳng dậy, nắm chặt hai tay Thái hậu, “Nhưng bây giờ trẫm đã biết được ưu điểm của Nhược Lan, trẫm rất thích Nhược Lan, trẫm chưa từng thích người con gái nào như thế, trẫm không thể không có nàng! Thái hậu, xin hãy ủng hộ trẫm! Nhi thần rất cần sự ủng hộ của mẫu hậu!” Hắn nhìn Thái hậu, vẻ mặt gấp gáp, ánh mắt khẩn cầu, hoàn toàn không còn vẻ điềm tĩnh ngày thường nữa.



Thái hậu cũng chưa từng thấy cảnh Hoàng thượng mất bình tĩnh như vậy bao giờ, bà hiểu con trai mình, những lời hắn nói lúc này chắc chắn là thật.



Sự việc sao lại trở nên thế này? Trước kia hắn ghét Nhược Lan như vậy, đến nhắc tới tên Nhược Lan trước mặt hắn, hắn cũng khó chịu, nhưng bây giờ, sao hắn lại…



Thái hậu nhớ lại những việc làm lời nói của Nhược Lan trong thời gian này, bất giác thở dài. Nhược Lan bây giờ quả thật khiến người khác rất yêu quý.



“Con à, con nhận ra ưu điểm của Nhược Lan, nhưng con có biết, Nhược Lan thay đổi là vì ai không? Trong mắt trong lòng Nhược Lan, chỉ có một mình An Viễn Hầu, con hà tất phải khổ như vậy?” Thái hậu thấy con trai cố chấp vô vọng, vô cùng đau lòng.



“Trẫm mặc kệ, trẫm là thiên tử! Trẫm muốn Nhược Lan quay về bên trẫm, trong mắt trong tim nàng chỉ có trẫm!” Cảnh Tuyên Đế giọng điệu kiên cường, nhưng sắc mặt càng lúc càng trắng bệch.



“Hoàng thượng!” Thái hậu nhấn mạnh, “Thiên tử cũng không thể muốn làm gì làm nấy! Thánh chỉ do chính tay con viết, giờ con hối hận, muốn cướp vợ của thần tử ư? Con sẽ làm gì để bịt miệng thiên hạ đây? Con phải làm sao để đối mặt với sự chỉ trích của văn võ bá quan đây? Phụ hoàng dạy con thế nào, người tin tưởng con, kỳ vọng vào con, giao lại giang sơn người vất vả mới giành được vào tay con, lẽ nào vì một người phụ nữ mà con định hủy hoại danh tiếng của mình?” Thái hậu hất tay hắn ra, đứng dậy, kiên quyết nói: “Chuyện này không cho phép con tự ý làm bừa! Ai gia sẽ không đứng về phía con!”



Cảnh Tuyên Đế vứt bỏ cả thể diện mà hét lên: “Trẫm là thiên tử, lẽ nào đến người phụ nữ mình thích cũng không thể có được ư? Ai dám nói động đến trẫm nửa câu, trẫm sẽ giết kẻ ấy!”