Thế Gia Danh Môn

Chương 113 :

Ngày đăng: 14:46 18/04/20


“Ta?” Vương thị ngẩn người, rồi ngay lập tức hiểu ra, “Muội muốn nói tới con tiện tì vô liêm sỉ Hồng Hạnh phải không?” Nhắc đến Hồng Hạnh, Vương thị lập tức bốc hỏa, mặt đỏ phừng phừng, “Con ăn mày liếm gót ấy, tưởng rằng trèo được lên giường của nhị gia thì sẽ biến thành phượng hoàng chắc? Ta nhổ vào! Không soi gương nhìn xem mình là thứ gì, lão nương ta ắt có cách để xử lý con tiện tì ấy!”



Vu Thu Nguyệt nhìn Vương thị, thâm hiểm nói: “Biểu tỷ, bình thường thấy tỷ rất thông minh, sao lúc này lại ngu như muội vậy?”



Vương thị chau mày: “Muội có ý gì?”



“Vì nể tỷ là biểu tỷ của muội, nên mới nói cho tỷ biết, nếu là người khác thì muội cũng chẳng hơi đâu lắm chuyện. Nhưng biểu tỷ đối tốt với muội, muội không thể đứng nhìn tỷ chịu thiệt thòi, biểu tỷ là người trong cuộc nên bối rối, nhưng muội là người ngoài cuộc muội nhìn mọi việc thấu đáo hơn. Biểu tỷ, lẽ nào tỷ cho rằng chuyện của Hồng Hạnh lần này, chỉ đơn giản như vậy thôi ư?”



Vương thị ngồi thẳng người dậy: “Biểu muội nói thế là có ý gì?”



Vu Thu Nguyệt cười nhạt, “Hồng Hạnh chẳng qua chỉ là một con a hoàn hạng ba, làm gì có gan lớn như thế? Nó muốn quyến rũ Hầu gia thì cũng thôi, nhưng lại dám nhòm ngó người của nhị phòng, thật quá đáng! Nếu không có người sai khiến, không có người gợi ý, không ai đứng ra chống lưng cho nó, lẽ nào nó không sợ bị Thái phu nhân bán đi sao?”



Vương thị nghe vậy thì thất kinh, “Ý của muội là, Hồng Hạnh làm vậy do phu nhân sai bảo?” Rồi ngay lập tức lắc đầu, “Khi chuyện này xảy ra, phu nhân không có trong phủ, hơn nữa tại sao phu nhân phải làm như thế?”



Vu Thu Nguyệt quay đầu sang nhìn Vương thị, nói từng từ từng chữ rõ ràng: “Biểu tỷ, tỷ còn không hiểu ư? Gài được Hồng Hạnh vào chỗ tỷ, sau này nhị phòng bên tỷ có động tĩnh gì, chẳng phải cô ta là người hiểu rõ nhất? Sau này cô ta nắm quyền trong Hầu phủ, đương nhiên phải khống chế tất cả rồi! Hơn nữa, cô ta muốn Hồng Hạnh làm việc ấy nhân lúc cô ta không có mặt trong phủ, nếu không Thái phu nhân sẽ hỏi ý kiến của cô ta, cô ta làm sao có thể trả lời người được? Cô ta biết chắc Thái phu nhân sẽ nể mặt mình mà không làm gì Hồng Hạnh. Khi cô ta quay về, tất cả đã xong xuôi, cô ta vờ vịt ra vẻ mình vô tội, khiến tỷ hoàn toàn chẳng đề phòng gì. Biểu tỷ, tỷ tiếp xúc với cô ta bao nhiêu lâu như vậy rồi, tỷ phải hiểu cô ta là người thế nào chứ? Tỷ nhìn muội thì biết. Cô ta lợi hại lắm! Đừng để những lời đồn đại trước kia che mắt. Chỉ cần tỷ lơ là, không cẩn thận sẽ bị bên chính thất đè nén tới mức không thở nổi ấy chứ. Thứ không phải là của nhị phòng bọn tỷ thì đương nhiên không có được, thứ nên là của nhị phòng bọn tỷ cũng sẽ không có được đâu.”



Sắc mặt Vương thị biến hóa không ngừng, nhớ lại mọi hành động thể hiện của Tưởng Nhược Nam sau khi về Hầu phủ, hoàn toàn không giống người con gái thô tục lỗ mãng trong những lời đồn đại, lẽ nào là Hồng Hạnh, đúng là “gian tế” do Tưởng Nhược Nam cố ý gài vào?



Vu Thu Nguyệt ngồi bên liếc nhìn sắc mặt của biểu tỷ, thầm cười nhạt. Gây chuyện đi, âm thầm gây chuyện đi, cứ làm cho cái nhà này thất điên bát đảo lên, làm cho Tưởng Nhược Lan sống không được yên đi. Khiến Tưởng Nhược Lan phải bối rối, mất bình tĩnh, như thế cô ta mới có cơ hội ra tay!



Vương thị đập bàn đứng dậy, “Dựa vào một con tiện tì vô liêm sỉ mà muốn theo dõi động tĩnh trong nhị phòng bọn ta ư? Xem lão nương xử lý nó như thế nào!”



Nói xong, nàng ta hất khăn, tức tối bỏ đi.



Vương thị đi rồi, Vu Thu Nguyệt bước vào phòng, đóng chặt cửa lại, lấy từ trong chiếc rương lớn ra một bức tượng thần cao tầm một thước, đặt lên bàn, âm thanh vang lên khiến người ta phải trợn mắt nghiến răng, nghe rất đáng sợ. Vu Thu Nguyệt vội quỳ xuống thành khẩn dập đầu thắp hương, sau đó lấy ra tờ bùa chú do pháp sư cho, đốt thành tro, hòa vào nước, chau mày ngửa cổ uống cạn.



Làm xong tất cả việc ấy, Vu Thu Nguyệt chầm chậm bước ra bên cửa sổ, cúi đầu, khe khẽ xoa bụng, thì thầm: “Con ơi, nước bùa của pháp sư đã có tác dụng thật rồi, mới chỉ uống hơn mười ngày, con đã từ nữ biến thành nam…”



Khi Lưu thái y tới bắt mạch, cô ta đã lo lắng biết nhường nào, tới khi nghe Lưu thái y nói tám phần là con trai, trái tim thấp thỏm của cô ta mới đập bình thường trở lại.



“Nếu đã có tác dụng như thế, mẹ sẽ tiếp tục uống, chỉ cần không biến lại từ trai thành gái là được.”
“Được, ta nghe lời nàng…”



Môi lưỡi của hắn lại tiếp tục trượt xuống, du ngoạn trên eo nàng, bắt đầu cởi dần chiếc dây yếm trên đó. Hắn đảo qua đảo lại rồi lại chầm chậm trượt xuống dưới, trượt hẳn xuống phần eo, khuấy đảo ở đó một lúc. Tưởng Nhược Nam tê buốt tới không chịu nổi, bật cười khe khẽ rồi cựa mình lẩn tránh. Cận Thiệu Khang vô cùng thích thú trước hành động đó, môi lưỡi hắn dùng lực nhiều hơn. Toàn thân Tưởng Nhược Nam run lên, cười tới không thở được nữa.



“Cũng đừng cù chỗ đấy…”



Nhân lúc hắn đang lơ là, nàng lật người nằm ngửa ra.



Bốn mắt nhìn nhau, trong mắt họ đều phản chiếu khuôn mặt đỏ bừng của người kia.



Cận Thiệu Khang nhìn nàng mỉm cười, ma lực của lúm đồng tiền đó quả thật khiến người ta không thể thoát được.



Chiếc yếm rơi khỏi người nàng, bộ ngực trắng như tuyết lấp ló nửa hở nửa kín, nàng lúc này khiến hắn mê muội tới hồn xiêu phách lạc.



Ánh nến hồng nhảy nhót, không gian tràn ngập một màu đỏ ma mị.



Tưởng Nhược Nam có cảm giác như mình đang bị nướng trên một giàn lửa, nóng bức khó chịu. Ánh mắt Cận Thiệu Khang nhìn nàng giống như một bó đuốc, khiến nàng bốc cháy.



Khuôn mặt anh tuấn của hắn rất dịu dàng. Trên trán, trên mũi đều rịn mồ hôi, những giọt nước lóng lánh như trân châu dưới ánh nến. Mái tóc đen bóng xõa xuống trán hắn, từng sợi từng sợi, vấn vít nơi ngực nàng, khiến nàng tê dại vào tận tâm.



“Thì ra không chỉ mình ta sợ bị cù…” Hắn khẽ cười.



Tưởng Nhược Nam lẩm bẩm: “Xấu xa.” Mặt nàng đỏ rực.



“Lại còn dám mắng phu quân, xem ra ta trừng phạt nàng chưa đủ, tiếp tục…”



Hắn cúi đầu, ngậm chặt môi nàng, vừa dịu dàng hôn vừa cởi bộ y phục trên người mình. Tưởng Nhược Nam bị hắn hôn tới tình mê ý loạn, đầu óc mơ màng.



Rất nhanh, hắn đã cởi xong y phục, sau đó rời bỏ môi nàng, bắt đầu di chuyển xuống dưới, luẩn quẩn ở cổ nàng. Môi và lưỡi của hắn giống như có một loại ma lực, rõ ràng khiến nàng nhột nhạt khó chịu, nhưng lại khao khát muốn được nhiều hơn nữa.