Thế Gia Danh Môn

Chương 115 :

Ngày đăng: 14:46 18/04/20


Cảnh Tuyên Đế cười nhạt mấy tiếng, rồi đột nhiên thả mình nằm xuống, quay đầu sang chỗ khác, nước mắt cứ thế lăn dài.



Nàng tin tưởng Cận Thiệu Khang như vậy ư? Được, hắn sẽ cho nàng thấy, thứ mà nàng muốn, An Viễn Hầu cũng không thể cho nàng.



***



Sáng sớm, giọng Ninh An vang lên ngoài cửa: “Hầu gia, đến giờ chầu sáng rồi!”



Tưởng Nhược Nam nghe thấy tiếng gọi thì cử động, ngay lập tức cảm thấy lưng đau như bị gãy đôi. Trong đầu lập tức hiện lên cảnh hai người quấn quýt đêm qua, hồi tưởng lại những động tác lúc thì điên cuồng lúc lại dịu dàng của hắn, mặt bắt đầu nóng ran. Nàng quay đầu lại, thấy Cận Thiệu Khang vẫn đang ngủ rất say. Trong bóng tối, khuôn mặt anh tuấn của hắn bình lặng, nhìn hắn lúc này khiến nàng vô cùng yên tâm và hạnh phúc.



Nàng khẽ thò ngón tay trỏ ra, nhè nhẹ lướt trên ngũ quan sắc nét như điêu khắc của hắn, đôi mày rậm, đôi mắt sâu, cái mũi thẳng, khóe miệng góc cạnh, ngón tay nàng trượt đến vị trí của lúm đồng tiền trên má, khẽ nhấn xuống.



Giống như thiết bị cảm ứng, lúm đồng tiền dưới ngón tay nàng từ từ hiện ra, sau đó, tay nàng bị hắn túm chặt. Hắn đưa tay nàng lên miệng cắn nhẹ, cảm giác tê tê buồn buồn lan từ ngón tay ra toàn thân.



Tưởng Nhược Nam vội thu tay về, lẩm bẩm: “Thì ra chàng đã tỉnh rồi.”



Cận Thiệu Khang mở mắt, trong đôi mắt đen có thứ ánh sáng mãnh liệt: “Ta muốn xem nàng định giở trò quỷ gì thôi. Quả nhiên đúng như ta dự liệu, mới sáng sớm tinh mơ đã nhìn ta đến si mê rồi.” Hắn toét miệng cười, để lộ hàm răng trắng, nụ cười vừa đáng ghét vừa đáng yêu.



Tưởng Nhược Nam nghe hắn nói vậy thì ngượng ngùng, xoay người ngồi quay lưng về phía hắn, “Ai thèm si mê ngắm nhìn chàng!”



Vòm ngực rộng của hắn áp tới, dính chặt vào lưng nàng, nhiệt độ nóng rẫy từ người hắn truyền sang người nàng như muốn làm nàng tan chảy.



“Đừng giận nữa, là ta nói sai rồi, ta mới là người sáng sớm ngày ra đã si mê nàng, được chưa?” Hắn cười yêu chiều, vòng tay ôm lấy nàng, bắt đầu du ngoạn trên bộ ngực đầy đặn của nàng, khẽ khàng xoa nắn khiến toàn thân nàng mềm nhũn.



“Xấu xa… không còn sớm nữa… Đừng… đừng…”



“Đừng gì?” Hắn xoay người nàng lại, vùi đầu vào ngực nàng, đầu tiên là những nụ hôn nóng bỏng, sau đó hắn ngậm chặt lấy nhũ hoa. Không biết tại sao, mỗi lần ở bên nàng, hắn đều không thể kiềm chế được bản thân, trước kia hắn vốn rất tự hào về khả năng kiềm chế dục vọng của mình, nhưng lại không chống đỡ nổi một ánh mắt, một nụ cười của nàng. Những cảm xúc tối qua là những cảm xúc hắn chưa từng được biết đến, sự kết hợp giữa tâm hồn và dục vọng. Cảm giác sung sướng lan tới tận xương tủy, hắn chưa từng cảm nhận được với bất kỳ người con gái nào. Tới tận bây giờ hắn mới nhận ra, thì ra giữa nam và nữ cũng có được cảm giác sung sướng tới vậy.



Tưởng Nhược Nam dưới sự khiêu khích của hắn thì run lên từng chặp, hơi thở đứt quãng. Đột nhiên, phía bụng dưới lại cảm nhận được sự cương cứng của hắn, Tưởng Nhược Nam bỗng mở bừng mắt, lòng ai oán, lại thế rồi? Tối qua đã lâu như vậy… Nàng gần như đã bị hắn hủy hoại hoàn toàn…


Hồng Hạnh thoáng dao động, phải một lúc sau mới hạ quyết tâm: “Được, nô tỳ nghe lời người!”



Vu Thu Nguyệt cười tươi tắn: “Chỗ ta không tiện ở lâu, ngươi hãy về đi đã, khi đi ra thì cẩn thận một chút.”



Hồng Hạnh gật đầu lui ra, Vu Thu Nguyệt nhìn theo bóng Hồng Hạnh, cười nhạt. Hai ngày nữa có kịch hay để xem rồi.



***



Gần tối, Cận Thiệu Khang hồi phủ, đầu tiên tới thỉnh an Thái phu nhân, sau đó đến Thu Đường viện ăn tối cùng Tưởng Nhược Nam.



Vừa vào phòng, hắn vội đóng cửa, kéo tay Tưởng Nhược Nam đến trước bàn trang điểm, bộ dạng thần bí.



Tưởng Nhược Nam cười hỏi: “Chàng làm gì vậy?”



Cận Thiệu Khang nhìn nàng trong gương, mỉm cười nhưng không đáp, sau đó, hắn rút từ trong tay áo ra một cái trâm.



Tưởng Nhược Nam quay đầu nhìn thì thấy là một cái trâm vàng hình con bướm, bên trên khảm đá hồng ngọc, chạm khắc tinh xảo. Nàng kinh ngạc vô cùng, đưa tay đón lấy: “Tặng cho thiếp sao?”



Cận Thiệu Khang cười: “Trên đường từ phủ nha về nhà ta đi ngang qua một cửa hàng bán châu báu. Bình thường ta chưa bao giờ vào đấy, nhưng hôm nay không biết tại sao lại muốn vào xem, sau đó vừa nhìn đã thích ngay cây trâm này. Lúc đó ta nghĩ, nàng nhất định cũng sẽ thích.”



Tưởng Nhược Nam vui sướng ôm lấy eo hắn: “Thiếp rất thích, cảm ơn chàng!”



Không phải vui vì có được chiếc trâm, mà vui vì tâm ý của hắn dành cho nàng. Người khô khan như hắn mà giờ còn tặng trang sức cho nàng, có thể thấy trong lòng hắn lúc nào cũng nhớ tới nàng!



Cận Thiệu Khang thấy nàng vui như vậy, thì cũng rất hạnh phúc.



Vì sao trên thế gian này lại có nhiều người thích tặng quà như vậy, có lẽ là vì muốn nhìn thấy vẻ mặt vui mừng của người được tặng.



Cận Thiệu Khang đón lấy cây trâm trong tay nàng: “Nào, để ta cài giúp nàng.”