Thế Gia Danh Môn

Chương 131 :

Ngày đăng: 14:46 18/04/20


Tưởng Nhược Nam muốn tìm những người đàn ông thật thà trung hậu cho họ, dù nghèo tới mức cùng đinh cũng không sao. Hầu phủ có thể cho họ của hồi môn thật hậu hĩnh, họ dùng tiền đó để mua đất dựng nhà, đương nhiên trong nhà họ sẽ trở thành người có địa vị. Người đàn ông không thể ức hiếp bắt nạt họ, sau này sinh con đẻ cái, hưởng cuộc sống vui vầy, chẳng phải tốt hơn nhiều so với việc ở lại Hầu phủ lạnh lẽo cả đời ư? Đầu tiên phải nói rõ, Tưởng Nhược Nam dù thông cảm với họ tới đâu cũng tuyệt đối không để Cận Thiệu Khang bước vào phòng họ một bước. Nếu họ ở lại Hầu phủ sẽ phải sống cô độc cả dời.



“Thiếp nghĩ như thế, đương nhiên thiếp sẽ hỏi ý kiến của họ trước, nếu họ tình nguyện ở lại Hầu phủ…”



Cận Thiệu Khang cười cười: “Nhược Lan, nàng thật thú vị, còn hỏi ý kiến của họ làm gì? Nàng cứ quyết định là được, ta tin nàng, đương nhiên nàng sẽ không bạc đãi họ.”



Khóe miệng Tưởng Nhược Nam giật giật, thôi được, quả nhiên là đàn ông phong kiến. Trong mắt hắn, thông phòng căn bản không có nhân quyền…



Tưởng Nhược Nam nhìn hắn chớp chớp mắt: “Ngộ nhỡ mẫu thân nhắc đến chuyện cất nhắc…”



Cận Thiệu Khang nhướn mày: “Nha đầu xảo quyệt, nói đi nói lại vẫn muốn đẩy tướng công ra làm bia đỡ tên phải không?”



Tưởng Nhược Nam vuốt vuốt mặt hắn, cười đáp: “Chuyện này chàng mà đứng ra nói thì không hay, đến khi ấy chàng nói đỡ thiếp vài câu là được, không phải bia đỡ tên nữa chứ?”



Cận Thiệu Khang đảo mắt, lúm đồng tiền lại lấp ló: “Đã phải cầu tới tướng công thì nàng định dùng gì để báo đáp?”



Tưởng Nhược Nam rướn người, khẽ hôn lên môi hắn một cái: “Thơm một cái là được chứ gì.”



“Thế chẳng phải ta rất thiệt thòi ư?” Cận Thiệu Khang lật người đè lên người nàng.



Không biết một cơn gió từ đâu thổi tới, khiến ngọn nến chao qua đảo lại vài lần rồi tắt hẳn. Trong căn phòng tối đen như mực, dần dần vang lên những tiếng thở gấp gáp…



***



Quả nhiên, đúng như những gì Tưởng Nhược Nam dự liệu, năm ngày sau, Thái phu nhân nhắc tới việc cất nhắc hai nô tỳ thông phòng kia với nàng.



Thái phu nhân đợi mọi người lui cả mới nói riêng việc này cùng Tưởng Nhược Nam.



“Vốn phải là thông phòng đã mang thai mới được cất nhắc thành thiếp thất. Nhưng hai nha đầu này là do chính tay ta chọn cho Hầu gia, không danh không phận theo Hầu gia đã bao nhiêu năm nay. Giờ Hầu gia cũng không thường xuyên đến chỗ chúng nữa, ta đang nghĩ, chi bằng nạp chúng thành thiếp thất, còn con cái chỉ cần ngưng dùng thuốc sau này sẽ có thôi.” Nhân lúc quyền uy còn trong tay, bà phải sớm sắp xếp thỏa đáng việc này, nếu không đợi đến khi con dâu dần dần nắm quyền, lúc ấy Tưởng Nhược Nam muốn thế nào bà cũng không tiện can thiệp.



Tưởng Nhược Nam cười cười, cung kính đáp: “Mẫu thân, thực ra chuyện của hai nha đầu này, con cũng đang định bàn với người.” Dứt lời bèn nói với Thái phu nhân về ý định tìm người để gả hai thông phòng này đi.
Thái phu nhân nghe con trai nhắc lại chuyện xưa, nhớ lại những đau khổ mà mình phải chịu, sắc mặt cũng dần dịu xuống. Một lát sau, bà mới yếu ớt nói: “Nhưng, Thanh Đại và hai nha đầu ấy, ta thấy đều là người tốt…”



Cận Thiệu Khang lắc đầu: “Có lẽ bây giờ họ đều là người tốt, nhưng lâu dần, ai có thể đảm bảo họ không bao giờ thay đổi? Thu Nguyệt là ví dụ tốt nhất, lẽ nào mẫu thân muốn Nhược Lan cũng phải chịu khổ như người, cũng phải khóc như người? Còn con cái nhiều, ai nói nhất định sẽ có phúc. Mẫu thân nhìn Hướng Dương hầu, ông ta có tám người con, nhưng giờ ốm liệt giường, những đứa con của ông ta ngấm ngầm tranh giành gia sản tới mức sắp đánh nhau tới nơi rồi, tới tận khi Ngự sử phải tham gia vào, bị Hoàng đế giáo huấn một trận mới thôi.”



Thái phu nhân vốn qua lại thân thiết với phu nhân Hướng Dương hầu, phu nhân Hướng Dương hầu cũng từng khóc lóc kể lể với bà chuyện này. Khi ấy lòng bà còn nghĩ, cũng may con cái lão Hầu gia không nhiều…



Thái phu nhân thở dài, lông mày giãn ra đôi chút.



Cận Thiệu Khang nhìn thấy, biết những lời mình nói đã có hiệu quả, lại tiếp: “Mẫu thân, con biết chuyện này Nhược Lan làm không thuận ý người, nhưng người nghĩ mà xem, ngoài việc này ra, nàng còn có gì đáng trách nữa đâu. Trước kia nàng là người thế nào, bây giờ nàng ra sao? Ai mà không nói nàng như hoàn toàn biến thành người khác, khen mẫu thân có công lao chỉ bảo dạy dỗ nàng? Nàng muốn gả hai nha đầu đó đi cũng vì một lòng muốn họ được sống tốt, chủ mẫu về phủ gả thông phòng cho người khác là chuyện thường tình, nhưng làm gì có ai vì thông phòng mà phải hao tâm tổn trí tới thế? Làm gì có ai sắp xếp thỏa đáng cho cuộc sống của họ sau này đến thế? Mẫu thân, hai nha đầu đó cũng từng là a hoàn của người, từng hầu hạ bên cạnh người. Nếu người thật sự thương họ thì nên hiểu sự sắp xếp của Nhược Lan mới là tốt nhất.”



Thái phu nhân nhớ tới những việc Nhược Lan đã làm, mỗi lần bà không khỏe, dù mưa gió bão bùng hay trong bất kỳ tình huống nào, nàng cũng nhanh chóng đến giúp bà giảm bớt đau đớn. Biết mình không hiểu lễ nghi, biết mình không biết quản gia, nên dù khổ dù mệt tới đâu nàng cũng nghiến răng để học, tìm cách trở thành một An Viễn Hầu phu nhân ai ai cũng phải khen ngợi, khiến bà nở mày nở mặt. Nàng đối xử với Hầu gia cũng quan tâm chăm sóc, đối xử với đám thiếp thất chu đáo không có chỗ nào để oán trách, đối đãi với người dưới thưởng phạt phân minh, tình cảm nhưng nghiêm nghị. Một người con dâu như thế, thực sự chẳng có gì để chê, cũng không lạ khi nàng được con trai bà yêu thích như vậy.



Thôi thôi, hai đứa đang ân ân ái ái, vốn là phúc của Cận gia, bà hà tất phải làm người ác?



Nhưng…



Thái phu nhân cúi đầu nhìn Cận Thiệu Khang, sắc mặt kiên quyết, bà nói rõ từng chữ một: “Hầu gia, ta thừa nhận những gì con nói là có lý…”



Cận Thiệu Khang vui mừng, tưởng rằng mẫu thân đã đồng ý, đang định dập đầu tạ ân, nhưng Thái phu nhân lại giơ tay ra ngăn lại.



“Gượm đã, vi nương có thể đồng ý để các con gả hai thông phòng đi, sau này chuyện của các con vi nương sẽ không can thiệp. Nhưng Hầu gia cũng phải hứa với vi nương một chuyện, nếu chuyện này Hầu gia không nhận lời, sau này Hầu gia cũng không cần gọi ta là mẹ nữa.”



***



Sau khi nói chuyện xong với Thái phu nhân, Cận Thiệu Khang quay về Thu Đường viện. Thấy hắn về, Tưởng Nhược Nam lập tức ra đón, hỏi: “Thiệu Khang, chuyện thế nào rồi? Mẫu thân có đồng ý không?”



Cận Thiệu Khang cười cười, đáp: “Mẫu thân đã đồng ý rồi, người nói, chuyện này toàn quyền giao cho nàng xử lý.”



Tưởng Nhược Nam lập tức thở phào nhẹ nhõm, nàng vòng tay ôm lấy cổ Cận Thiệu Khang, vui mừng thơm lên má hắn một cái, cười tươi như đóa hoa: “Phu quân thiếp thật giỏi, thiếp biết mà, chuyện này giao cho chàng là đúng, quả nhiên thiếp đã không phải thất vọng.”