Thế Gia Danh Môn

Chương 133 :

Ngày đăng: 14:46 18/04/20


Thái phu nhân sợ hãi cao giọng gọi: “Mau, mau đưa di nương về phòng. Đã cho mời đại phu chưa?”



Cận Thiệu Khang cũng không đợi bọn người dưới tới bế, hắn ôm nàng ta lên, đi thẳng về Nghênh Hương viện.



Thái phu nhân và Cận Yên Nhiên vội vã đi theo.



Tưởng Nhược Nam nhìn theo bóng họ ngẩn ra một lúc, đang chuẩn bị đi theo thì nghe Vu Thu Nguyệt đứng bên nói với giọng ghen tuông: “Hay cho màn khổ nhục kế, sao trước đó ta lại không nghĩ ra nhỉ?”



Tưởng Nhược Nam quay đầu lại lạnh lùng lên tiếng: “Ngươi nói ít đi một câu, cẩn thận để Thái phu nhân nghe thấy thì sẽ lãnh đủ đó.”



Vu Thu Nguyệt cũng “hừ” một tiếng: “Khi ấy mọi người đều sợ tới không dám cử động, chỉ mình cô ta lao lên trên đó, chẳng phải khổ nhục kế thì là gì?”



“Đấy cũng là vì cô ấy có gan lao lên, đổi lại là ngươi, ngươi có dám không?”



Vu Thu Nguyệt lại “hừ” lạnh tiếng nữa, nhưng không nói gì thêm. Tưởng Nhược Nam ngừng việc đôi co với cô ta, đi về phía Nghênh Hương viện của Thanh Đại.



Cho dù Thanh Đại có dùng khổ nhục kế hay không, lúc này, trong lòng Thái phu nhân và Cận Thiệu Khang, nàng ta đã không màng cả tính mạng để cứu họ. Nếu họ biết nàng và Vu Thu Nguyệt đứng đây nói nhăng nói cuội, không hiểu họ sẽ nghĩ gì nữa.



Vừa vào Nghênh Hương viện liền ngửi thấy mùi hương quen thuộc, trong viện tử xếp một hàng hoa nhỏ màu trắng, trong thời tiết này mà vẫn nở rất đẹp. Tưởng Nhược Nam chú ý nhìn một lúc, rất giống như mùi hương trong túi thơm, có lẽ là loài hoa lan mà Thanh Đại từng nói.



Nhưng so với hoa tươi, mùi hương trong túi thơm nồng hơn một chút, chắc là vì được phơi khô.



Bước vào phòng, thấy Thái phu nhân và Cận Yên Nhiên đang đứng ở đầu giường, Thanh Đại nằm trên giường, mắt nhắm chặt, vẻ mặt đau đớn, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.



Thái phu nhân cầm tay nàng ta, nói với Cận Yên Nhiên: “Con bé gầy yếu như thế mà lại có dũng khí để hứng trọn cái lò đồng thay Hầu gia…”



Cận Yên Nhiên đáp: “Có thể thấy tấm lòng của tẩu ấy dành cho ca ca…”



Thái phu nhân dường như nhớ tới việc Thanh Đại không được sủng ái, bất giác thở dài, “Đứa bé đáng thương…”



Tưởng Nhược Nam coi như không nghe thấy gì, nàng bước vào, ánh mắt khẽ đảo quan sát căn phòng của Thanh Đại. Đại thể thì không có gì thay đổi nhiều, nhưng nhìn đâu cũng thấy tâm tư tỉ mỉ của Thanh Đại. Ở cửa treo rèm thêu hoa mẫu đơn và bươm bướm bằng chỉ vàng. Gối tựa trên ghế thêu hoa phù dung bằng chỉ bạc, trên cửa sổ là rèm cửa thêu bức họa bách điểu, phía dưới là những dây tua rua rất đẹp, trên giường treo rất nhiều loại túi thơm, chỗ nào cũng thể hiện rõ tâm tư của người con gái.



Còn Cận Thiệu Khang đang đứng bên cạnh chiếc bàn bằng sơn mài hình vuông có khắc hoa hải đường, chăm chú nhìn mặt bàn.



Tưởng Nhược Nam bước tới bên cạnh hắn, thấy hắn đang nhìn bức họa trải trên đó. Bức tranh vẽ một người đàn ông, các đường nét trên khuôn mặt rắn rỏi, ngũ quan cương nghị, thần thái ánh mắt đều sống động như thật, chính là Cận Thiệu Khang.



Nhìn thấy bức họa người con gái khác vẽ phu quân của mình giống như truyền thần, trong lòng Tưởng Nhược Nam không vui, nàng cầm bức họa lên, khẽ nói: “Không ngờ nàng ta lại vẽ đẹp như thế…”




Thái phu nhân cười: “Đương nhiên là vì người mà Thanh Đại muốn hát cho nghe nhất lại không cho nó cơ hội, nên nó chẳng còn hứng thú mà hát nữa.”



“Thái phu nhân đừng nói như thế, Thái phu nhân muốn nghe, Thanh Đại lập tức hát ngay.” Giọng Thanh Đại nghe rất nũng nịu, Tưởng Nhược Nam thậm chí còn có thể tưởng tượng ra bộ dạng ngượng ngùng và khuôn mặt đỏ hồng như cánh hoa đào của nàng ta.



“Thôi, giờ con đang bị thương, chờ con khỏi rồi hãy hát… Hầu gia, tấm lòng của Thanh Đại dành cho Hầu gia, có lẽ Hầu gia cũng đã nhìn thấy rồi. Những chuyện khác mẹ có thể không quản nhưng Thanh Đại vì con mà bị thương. Thời gian này con hãy dành chút thời gian mà tới thăm nom Thanh Đại.”



Tay Cận Thiệu Khang bất chợt nắm chặt lại.



Giọng Cận Thiệu Khang trầm ấm vang lên: “Thanh Đại, hãy nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, thời gian này… thời gian này, khi rảnh ta sẽ tới thăm nàng.”



“Không sao đâu, thiếp biết Hầu gia bận rộn việc công, Hầu gia không đến thăm Thanh Đại cũng không sao.” Mặc dù nói như thế nhưng giọng nàng ta vẫn ngập tràn hy vọng, đồng thời đôi mắt cũng lấp lánh chờ đợi.



Tưởng Nhược Nam không muốn nghe tiếp nữa. Đột nhiên nàng cảm thấy bản thân như người ngoài, thế giới bên trong kia hoàn toàn không cần đến mình. Nàng cúi đầu xuống, lặng lẽ quay người, chầm chậm rời khỏi Nghênh Hương viện.



Một canh giờ sau Cận Thiệu Khang cũng quay về, hắn bước vào phòng, bảo a hoàn chuẩn bị nước, phía sau gáy hắn vẫn còn dính máu của Thanh Đại.



“Nhược Lan, nàng giúp ta lau một chút.” Hắn nói với Tưởng Nhược Nam.



Tưởng Nhược Nam bước tới, vắt khô chiếc khăn, vén tóc của hắn sang một bên, vết máu dính sau gáy đã khô.



Tưởng Nhược Nam không nói gì, lặng lẽ lau sạch.



Cận Thiệu Khang cúi đầu nhớ lại cảm giác của mình khi búng máu ấy phun ra dính vào gáy, một người con gái yếu đuối như vậy mà lại có thứ dũng khí ngất trời…



“Nhược Lan…” Cận Thiệu Khang nhẹ nhàng nói, giọng điệu có vài phần do dự, “Nhược Lan, lần này Thanh Đại vì ta mà bị thương, trong thời gian nàng ấy dưỡng thương, ta cũng không thể vờ như không biết…”



“Hầu gia muốn thế nào?” Tưởng Nhược Nam cũng nhẹ nhàng hỏi.



Cận Thiệu Khang quay người lại, cầm lấy chiếc khăn trong tay nàng, ném vào chậu đồng, sau đó nắm chặt hai tay nàng, nhìn nàng nói: “Thời gian này, ta phải tới đó thăm…”



Không sai, Thanh Đại vì Cận Thiệu Khang mới bị thương, hắn tới thăm nàng ta cũng là việc nên làm. Nhưng rõ ràng chuyện hợp tình hợp lý như thế, tại sao trong lòng nàng vẫn thấy không vui, khó chịu?



Bởi vì người con gái đó có ý đồ với phu quân nàng.



Tưởng Nhược Nam ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt hắn, đôi mắt nàng đen như hắc ngọc sâu không thấy đáy, “Thiệu Khang, thiếp sẽ bố trí cho nàng ta thêm vài a hoàn, thiếp có thể điều Ánh Tuyết sang đó phục vụ nàng ta một thời gian, cho tới khi nàng ta khỏi hẳn…”