Thế Gia Danh Môn

Chương 138 :

Ngày đăng: 14:46 18/04/20


“Ái da, ngươi chảy máu rồi, là bổn Công chúa bấm móng tay vào ngươi sao?” Trường Lạc Công chúa có chút ngượng ngùng.



Tưởng Nhược Nam cười đáp: “Chỉ cần Công chúa chịu uống thuốc châm cứu, cho dù mỗi lần thần phụ đều bị Công chúa bấm chảy máu cũng đáng.”



“Còn phải châm cứu nữa ư?” Cái miệng nhỏ của Công chúa cong lên.



“Công chúa đã lớn rồi, nên biết rằng nếu Công chúa không khỏe lại thì ai là người đau lòng nhất? Là phụ hoàng, là mẫu hậu, là hoàng nãi nãi của người đó…”



Trường Lạc Công chúa suy nghĩ một lát, mới nói: “Vậy mỗi lần châm cứu, ngươi hãy kể cho bổn Công chúa nghe một câu chuyện.”



Giọng như ra lệnh, nhưng ánh mắt lại đầy hy vọng, rất đáng yêu.



“Được.” Tưởng Nhược Nam cười gật đầu.



Trường Lạc Công chúa nghĩ một lát rồi gọi cung nữ thân cận bên mình mang chiếc hộp bằng gỗ Tử Đàn chạm hoa, nạm vàng tới. Công chúa mở hộp, lấy từ trong đó ra tám hạt thủy tinh, ngẫm nghĩ, rồi lấy ra hai hạt, đặt vào tay Tưởng Nhược Nam. Do dự một hồi, lại lấy ra thêm hai hạt nữa, nhưng vẫn không nỡ cho nàng, nhìn cả nửa ngày, mới lưu luyến đưa cho nàng, rồi bỏ bốn hạt còn lại vào trong hộp.



“Phụ hoàng cho ta tổng cộng tám hạt, ngươi rất tốt, kể chyện rất hay, thưởng cho ngươi bốn hạt…” Khi nói, mắt vẫn không ngừng nhìn bốn hạt kia, vừa nhìn đã biết đấy là thứ đồ chơi yêu thích của Công chúa.



Tưởng Nhược Nam đương nhiên chẳng thích gì thứ đồ của trẻ con này, nhưng thấy Công chúa chịu thưởng cho mình thứ mà bản thân yêu quý nhất, trong lòng nàng bỗng thấy vui. Đột nhiên có cảm giác như khi còn nhỏ có được người bạn tốt.



“Đa tạ Công chúa ban thưởng, thần phụ nhất định sẽ giữ gìn.” Tưởng Nhược Nam thành tâm thành ý nói.



Trường Lạc Công chúa nhìn nàng cười ngọt ngào, khi cười hai mắt sáng long lanh, sống động giống như phiên bản nữ của Cảnh Tuyên Đế.



Không lâu sau, thuốc đã được cung nữ sắc xong mang vào, lần này không cần Tưởng Nhược Nam thuyết phục, Công chúa ngoan ngoãn uống ngay. Vì trước đó khóc lóc giãy giụa nhiều nên Công chúa hơi mệt, uống xong thuốc liền ngủ mất.



Lúc này Hoàng hậu và Cảnh Tuyên Đế mới bước vào, Hoàng hậu cầm tay Tưởng Nhược Nam, nói vài câu tán thưởng. Cảnh Tuyên Đế không nói gì, nhưng ánh mắt luôn dính chặt lấy nàng, khiến nàng thấy nhột nhột.



Trước lúc nàng rời cung, Cảnh Tuyên Đế hạ chỉ, trong thời gian tới khi Công chúa còn đang trong tình trạng nguy kịch, rất cần có sự chăm sóc của Tưởng Nhược Nam, Hầu phu nhân phải ở lại trong cung cho đến khi bệnh tình của Công chúa có biến chuyển. Hoàng hậu lập tức đồng ý: “Cũng chỉ có Nhược Lan mới khiến Trường Lạc ngoan ngoãn châm cứu uống thuốc mà thôi.”



Tưởng Nhược Nam còn có thể nói gì, đành dập đầu tạ ân, nhưng trong lòng lại nghĩ, nàng không có ở nhà, Cận Thiệu Khang và Thanh Đại…



Ngay lập tức lắc lắc đầu, nghĩ gì thế này? Nàng nên tin Cận Thiệu Khang mới phải. Rồi nàng lại nghĩ ngay, liệu có phải Hoàng đế cố ý không?



Nhưng việc hắn yêu cầu nàng ở lại cũng chẳng có chỗ nào không hợp lý.




“Muội muội của ta nhờ ta chuyển lời hỏi thăm tới phu nhân.” Lưu Tử Căng nói.



“Hôn sự của lệnh muội đã định ngày chưa?”



“Đã định rồi, đợi Tử Đồng cập kê sẽ tiến hành hoàn hôn.” Khi nhắc đến những việc này, thần thái của Lưu Tử Căng lại khôi phục vẻ dịu dàng hòa nhã như thường, “Phu nhân gần đây có khỏe không?” Lưu Tử Căng nhìn nàng, thấy nàng nghe xong câu hỏi của y thì nụ cười trên môi như cứng lại, mặc dù rất nhanh lại khôi phục vẻ tự nhiên, nhưng sự bối rối đó không qua được mắt y.



Chuyện Hoàng thượng ban thiếp cho Hầu gia đương nhiên y cũng biết, mà việc Tưởng Nhược Nam rất ghen hắn cũng được nghe, lúc này tâm trạng của nàng chắc chắn rất tệ.



“Ta vẫn khỏe… Đúng rồi, bao giờ thì Lưu thái y hoàn hôn?” Cho dù nàng có gì đó không ổn, cũng sẽ không nói với y.



Lưu Tử Căng mắt tối lại, “Tháng Hai năm sau hạ quan sẽ hoàn hôn.”



***



Suốt cả ngày hôm nay, tinh thần của Công chúa được coi là khá tốt, ăn được một chút, không còn sốt nữa, nhưng vẫn hơi ho. Tưởng Nhược Nam cho Công chúa uống nhiều nước, trong phòng đốt lò sưởi nên không khí khô nóng, Tưởng Nhược Nam bèn sai người mang những chậu nước lớn để ở bên giường, duy trì độ ẩm trong phòng, giúp Công chúa dễ chịu hơn.



Ngoài ngủ ra, những khi Công chúa tỉnh đều đòi nàng kể chuyện, Tưởng Nhược Nam thích sự hào phóng đáng yêu của cô bé này. Công chúa cũng thích sự thẳng thắn lưu loát của nàng, đương nhiên càng thích những câu chuyện nàng kể hơn, không giống những người khác, đến nói thừa một câu cũng không dám. Giữa hai người bắt đầu nảy sinh tình bạn thân thiết.



Buổi tối, Tưởng Nhược Nam massage cho Công chúa, sợ đến đêm Công chúa sốt lại nên massage xong bèn dỗ dành Công chúa ngủ. Lúc này có thái giám vào, thì thầm bên tai nàng câu gì đó.



Sắc mặt Tưởng Nhược Nam biến đổi, nhưng không tiện thể hiện trước mặt bao nhiêu nô tài thế này, làm vậy sẽ khiến người ta nảy sinh nghi ngờ, ngẫm nghĩ, đành theo thái giám ra ngoài.



Đi tới cửa, Tưởng Nhược Nam hạ giọng nói với thái giám: “Ngươi đi bẩm lại với Hoàng thượng, cứ nói rằng đêm đã khuya, ta không đến được.” Nàng không muốn gặp riêng hắn.



Nhưng thái giám như đã đoán biết nàng sẽ nói như thế, chẳng hề kinh ngạc, chỉ bình tĩnh đáp: “Hoàng thượng nói, nếu phu nhân không tới, sẽ giữ phu nhân lại thêm vài ngày nữa.”



Tưởng Nhược Nam vô cùng tức giận, vốn nàng thấy bệnh tình của Công chúa đã dần có chuyển biến tốt, ngày mai định xin Hoàng thượng cho về nhà, nhưng tên vô lại đó định giữ nàng ở lại thêm vài ngày, nàng làm gì có lý do để phản đối?



Đã hai đêm rồi không ở nhà, nói nàng không lo là nói dối.



Cái tên biến thái đáng chết này, chuyện gì cũng tính toán rất chi li.



“Phu nhân, hãy mau theo nô tài qua bên này.”