Thế Gia Danh Môn

Chương 142 :

Ngày đăng: 14:46 18/04/20


Thái phu nhân cười điềm đạm: “Vu phu nhân, từ sau khi con gái phu nhân gả vào Hầu phủ, Cận gia chúng tôi xưa nay chưa từng bạc đãi nàng ta, đồ ăn đồ mặc dù không phải loại tốt nhất nhưng cũng quyết không thua kém gì so với đồ dùng của chính thất. Nhưng con gái bà thực sự đức hạnh khiếm khuyết, Cận gia chúng tôi không thể giữ nàng ta ở lại phủ nữa, không muốn Vu gia bất ngờ nên phải mời Vu phu nhân tới làm chứng chuyện này.”



Vu phu nhân không ngờ Thái phu nhân lại mở lời thẳng thắn như thế, sắc mặt lập tức trắng bệch, kinh ngạc kêu lên: “Thái phu nhân nói vậy là có ý gì? Ai mà không biết con gái chúng tôi hiểu biết đoan trang hiền thục, sao câu ‘đức hạnh khiếm khuyết’ lại dùng để nói về con gái chúng tôi được? Thái phu nhân có phải nhầm lẫn rồi không?”



Sau đó quay đầu sang nhìn Cận Thiệu Khang, vẻ mặt như rất đau lòng: “Hầu gia, trước kia Thu Nguyệt vì tình cảm dành cho Hầu gia quá sâu đậm, không tiếc thân đích nữ mà chịu ấm ức làm thiếp, nay Hầu gia sao có thể đối xử với Thu Nguyệt như vây? Ngài sao xứng với tấm chân tình mà Thu Nguyệt dành cho ngài đây?”



Cận Thiệu Khang ngẩng đầu lên nhìn Vu phu nhân một cái, nhưng vì nể mặt bà ta thân phận trưởng bối, nên không nói gì. Có điều Thái phu nhân ngồi ở ghế chủ thì lại nghe không lọt tai những lời Vu phu nhân trách mắng con trai mình.



“Vu phu nhân, có lẽ bà còn chưa biết, con gái bà dùng mê hương để sai khiến a hoàn dụ dỗ Hầu gia đâu nhỉ? Tình cảm sâu sắc tới mức ấy thật khiến chúng tôi cảm động vô cùng, nói đến việc ấm ức về Hầu phủ làm thiếp…” Thái phu nhân cười nhạt: “Ban đầu đúng là Cận gia có ý tuyển con gái bà làm chính thất, nhưng sau có biến, con gái bà tự ý chạy tới tìm Hầu gia khóc lóc đòi về làm thiếp. Nay hãy nghĩ lại xem, hành động đó sao có thể gọi là hiểu biết đoan trang hiền thục, xem ra không phải lời đồn đại nào cũng đáng tin.”



Tưởng Nhược Nam đứng bên cạnh, im lặng lắng nghe, suýt nữa không nén được mà phì cười thành tiếng, thì ra Thái phu nhân cũng có thể cay nghiệt như vậy.



Sắc mặt Vu phu nhân hết trắng lại đỏ, một lúc sau mới thốt lên: “Không biết Thu Nguyệt nhà tôi đã làm sai chuyện gì mà khiến Thái phu nhân tức giận như vậy, tôi thấy chắc do hiểu lầm thôi…”



Thái phu nhân cười nhạt, “Có phải hiểu lầm hay không, hãy hỏi con gái bảo bối của bà thì sẽ biết.” Nói xong sai Liễu Nguyệt đưa Vu Thu Nguyệt vào.



Một lúc sau, hai a hoàn đỡ Vu Thu Nguyệt đi vào, niệm tình cô ta đang mang thai, không tiện quỳ lạy, nên sai a hoàn mang một chiếc ghế dài vào cho cô ta ngồi.



Đây là lần đầu tiên Tưởng Nhược Nam gặp lại cô ta sau lần từ cung về, chỉ thấy sắc mặt cô ta nhợt nhạt, ánh mắt trống rỗng, đầu tóc rối bời, quần áo trên người phối rất ngẫu nhiên hỗn loạn, hoàn toàn chẳng còn bộ dạng xinh đẹp tinh tế thường ngày.



Vu phu nhân lao tới, ôm chặt Vu Thu Nguyệt, khóc gọi: “Con của mẹ, sao con lại thành ra thế này?” Nói xong quay đầu nhìn Thái phu nhân: “Thái phu nhân, trong bụng Thu Nguyệt là cốt nhục của Cận gia, cho dù xảy ra chuyện gì, người cũng không nên để nó phải buồn phải khổ vào lúc này. Có chuyện gì đợi đứa trẻ sinh ra rồi hãy nói không được sao?” Rồi lại khóc xoa xoa bụng Vu Thu Nguyệt: “Con của mẹ, bụng to thế này rồi còn không được nhà chồng thương yêu. Trời ơi, sao chân con sưng to thế… Đứa con đáng thương của mẹ…” Vu phu nhân khóc rống lên.



Vu Thu Nguyệt nãy giờ vẫn đờ đẫn bỗng dưng tỉnh lại, ôm lấy Vu phu nhân mà gào khóc: “Mẹ, mẹ, mẹ đến rồi, mẹ, Hầu gia muốn đuổi mẹ con con đi! Mẹ, mẹ phải giúp con làm chủ.”



Tưởng Nhược Nam nhìn cái bụng to của cô ta, rồi lại nhìn bàn chân sưng to như cục gạch của cô ta dưới gấu váy, bất giác thở dài, trong lòng bỗng cảm thấy cô ta thật đáng thương. Lúc này, Cận Thiệu Khang ngồi bên mới khẽ nói: “Đừng mềm lòng, cô ta không đáng để nàng thương xót.”



Thái phu nhân chẳng bận tâm tới mẹ con họ, ra hiệu cho Liễu Nguyệt. Không lâu sau, Liễu Nguyệt cầm một tay nải màu đỏ vào ném xuống trước mặt Vu phu nhân, tay nải vừa tiếp đất thì bung ra, bên trong là bức tà tượng với khuôn mặt ghê rợn và mấy chục lá bùa.



Vu phu nhân ngừng bặt tiếng khóc, sắc mặt trắng nhợt.



Thái phu nhân lạnh lùng lên tiếng: “Vu phu nhân, đã nhìn rõ chưa? Đây là những thứ chúng tôi tìm thấy trong phòng con gái bà. Bà nói xem, nếu là bà liệu bà có chấp nhận để nàng dâu dùng tà thuật ở lại trong nhà mình không? Nếu không phải vì cô ta đang mang trong mình cốt nhục của Cận gia, ta nhất định sẽ đưa cô ta tới quan phủ. Đến khi ấy cô ta có kết cục thế nào, Vu gia nhà các người ra sao, bà chắc chắn hiểu hơn ai hết. Giờ ta không trả người về nhà họ Vu coi như đã rất nể mặt Vu gia rồi. Với bên ngoài ta sẽ nói Vu Thu Nguyệt bị bệnh, cần phải tĩnh dưỡng, cũng coi như đẹp mặt tất cả.”




Vu Thu Nguyệt kêu lên thất thanh: “Mẹ…”



“Thu Nguyệt, thôi, nhận đi con, nếu để chuyện này lên quan phủ thì hậu quả khôn lường.”



Thái phu nhân lại hỏi: “Vậy mấy bùa chú đó là thế nào?”



Vu Thu Nguyệt cúi đầu đáp: “Chỉ cần mỗi ngày uống một bát nước tro của bùa chú đó thì có thể sinh con trai. Thái phu nhân không tin hãy cho người đi điều tra.” Nói xong mới kể lại xuất xứ của tượng thần ấy.



Thái phu nhân tức tới mức ném vỡ chiếc chén trong tay, “Lại dám dùng thứ tà vật ấy để vấy bẩn lên cốt nhục của Cận gia? Các ngươi thật to gan!”



Vu Thu Nguyệt run rẩy ngã lăn ra đất.



Lúc này Thanh Đại lại ôm mặt bật khóc nức nở.



Thái phu nhân biết nàng ta tủi thân, bèn vội vàng an ủi: “Con ngoan, thật tủi thân cho con quá, giờ đã không còn ai nghi ngờ con nữa rồi.”



Vu Thu Nguyệt thấy vậy bèn điên cuồng gào lên: “Tiện nhân, là ngươi hại ta, ngươi đừng giả vờ nữa, ngươi là kẻ xấu xa…”



Thái phu nhân không thể nhẫn nhịn hơn được nữa, đột nhiên hét lớn: “Người đâu, kéo cô ta ra ngoài, ngày mai đưa về biệt trang.” Nói xong lại liếc nhìn Tưởng Nhược Nam: “Chuyện vốn hết sức đơn giản mà lại làm ra phức tạp thế này.”



Tưởng Nhược Nam cúi đầu, không nói không rằng, một tờ bùa chú bay đến bên chân nàng. Tưởng Nhược Nam nhặt lên, nhìn kĩ, thấy bùa chú được viết bằng hai màu thủy ngân và chu sa, là kim loại nặng…



Nàng bất giác lên tiếng hỏi: “Cô uống nước bùa chú này bao lâu rồi?”



Vu Thu Nguyệt không lên tiếng, Vu phu nhân hạ giọng đáp: “Bắt đầu từ khi thai nhi được ba tháng đã uống rồi.”



Thế chẳng phải là đã uống gần bốn tháng trời ư? Tưởng Nhược Nam nhìn sắc mặt trắng bợt của Vu Thu Nguyệt, trong lòng bỗng có dự cảm xấu.



Người hầu vào định đưa Vu Thu Nguyệt ra, lúc này, Cận Thiệu Khang lại đột nhiên lên tiếng: “Đợi đã, chuyện còn chưa xong.”