Thế Gia Danh Môn

Chương 156 :

Ngày đăng: 14:46 18/04/20


“Thả ta ra, ta không bị bệnh đậu mùa.”



“Ta không ra nữa, nhưng hãy cho con ta một con đường sống.”



“Thả ta ra, đừng thiêu chết ta.”



Thậm chí, có những người đàn ông tâm trạng kích động, trong lúc tuyệt vọng đã trèo lên tấm khiên mà chửi rửa: “Các người là đồ súc sinh, các người không có nhân tính. Các người nhất định sẽ phải xuống mười tám tầng địa ngục.”



Nhưng ngay sau đó bị đám binh sĩ buông cung tên, chết tức tưởi với vẻ mặt vẫn đầy sự phẫn nộ.



Đám binh sĩ hết lần này tới lần khác nhả tên vào những người có ý định trèo qua tấm khiên chắn. Không lâu sau, trước tấm khiên chất đầy thi thể, không khí tanh nồng mùi máu.



Tưởng Nhược Nam chưa từng chứng kiến cảnh tượng nào như cảnh tượng này, nhất thời chóng mặt hoa mắt, hai chân mềm nhũn nhưng ngay lập tức lửa giận lại bốc lên phừng phừng.



Nàng xông về phía trước, đẩy mấy binh sĩ đang chuẩn bị bắn tên vào bách tính kia ra, gào to như muốn vỡ họng: “Dừng tay, dừng tay lại cho ta. Các ngươi đang làm gì thế?”



Những binh sĩ bị nàng đẩy ra đó thấy nàng chỉ là một phụ nữ, có chút lúng túng, dẫu không hiểu rõ lai lịch của nàng cũng không dám ngang nhiên hành sự. Lưu Tử Căng sợ Tưởng Nhược Nam gặp nguy hiểm, vội xông lên, kéo Tưởng Nhược Nam ra, hét lớn: “Nhược Lan, chỗ này nguy hiểm, nàng không muốn sống nữa hay sao?”



Tưởng Nhược Nam quay đầu nhìn y, sắc mặt nàng trắng bệch như màu tuyết, lớn tiếng nói: “Lưu thái y, ngài biết mà, không nên làm thế này, những người kia rõ ràng có hi vọng sống sót, không đáng phải chết vô tội như thế. Chúng ta đều biết rõ điều này, sao có thể đứng nhìn bi kịch xảy ra.”



Nói xong, Tưởng Nhược Nam đẩy y, rồi lại chạy tới xô những binh sĩ đang định bắn tên, miệng la lớn: “Ai chịu trách nhiệm ở đây? Ta muốn gặp người chịu trách nhiệm ở đây? Dừng tay, tất cả dừng tay lại.”



Lưu Tử Căng thấy thế, hào khí trong lòng cũng bừng bừng, quay người lại, hét lớn, “Ta là Lưu thái y, cầu kiến Tả đô đốc.”



Vì Tưởng Nhược Nam gây loạn, nên vòng vây bị hổng một lỗ, có hai người thoát ra được từ lỗ hổng ấy, đang định bỏ chạy, đột nhiên không biết từ đâu vang lại tiếng vó ngựa phi rất nhanh, ngay sau đó, một tiếng hét lớn dường như trấn áp toàn bộ những âm thanh khác.



“Là ai dám làm loạn ở đây? Không muốn sống nữa chắc?”



Lời vừa dứt, trong không trung vang lên tiếng rít, một giây sau, ba mũi tên xé gió lao tới, vô cùng oai phong.



Chỉ trong chớp mắt, hai mũi tên đầu tiên một trước một sau cắm vào tim của hai người định chạy, hai người đó không kêu lên được tiếng nào, lập tức mất mạng. Thi thể còn theo lực bay của mũi tên mà bắn vào sau tấm khiên, mang theo cả cơn mưa máu.


Tưởng Nhược Nam tức giận chỉ về phía vòng vây, “Những người này không phải kẻ thù của ngài, họ đều là đồng bào của chúng ta, nói ngôn ngữ giống chúng ta, cùng một tổ tông sinh ra. Tại sao ngài lại tàn nhẫn như thế, ngay cả cơ hội sống sót cũng không cho họ? Trong số họ còn rất nhiều người chưa bị lây bệnh đậu mùa, ta có thể giúp họ không bao giờ bị lây nữa, tại sao họ phải chết? Trong số đó còn có trẻ con, ngài không nhìn thấy sao? Cho dù có bị lây bệnh đậu mùa, cũng không nhất định họ sẽ chết, chỉ cần chăm sóc thật tốt, họ sẽ có thể sống được. Chỉ cần công tác cách ly khử độc làm thật tốt, thì bệnh đậu mùa cũng không lây lan được.”



Nàng nhìn y, mắt như phát sáng: “Mọi người đều có quyền được sống, ngài có tư cách gì mà tuỳ tiện hi sinh tính mạng của họ? Ngài có tư cách gì mà tước đoạt hi vọng sống sót của họ? Tại sao rõ ràng có cách giúp mọi người sống được, ngài lại không chịu thử? Ngài có thể đừng vô tình máu lạnh, chuyên quyền tàn nhẫn như thế được không? Ngài nhìn cho rõ đi, những người này cũng là người giống như ngài và ta, không phải gà vịt chó dê, sao ngài có thể hạ lệnh máu lạnh mà không chớp mắt như thế?” Câu cuối cùng Tưởng Nhược Nam gần như gào lên.



Bách tính trong vòng vây lập tức quỳ xuống, dập đầu khóc lóc xin tha mạng: “Quan lão gia, hãy cho chúng tôi một con đường sống. Quan lão gia, chúng tôi không ai muốn chết cả.”



Từng tiếng từng tiếng, thê thảm bi ai, đứt gan đứt ruột, đám binh sĩ kia đều như vô thức mà buông cung tên trong tay xuống.



Còn Tả đô đốc lại không hề có động tĩnh gì, y vẫn lạnh lùng nhìn nàng trừng trừng, ánh mắt ấy khiến Lưu Tử Căng nhớ đến cảnh y đánh gẫy chân con trai của Thượng thư bộ Sử, cũng ánh mắt này, hung hãn, tàn khốc, phẫn nộ.



Đúng lúc khi Lưu Tử Căng bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh hãi, Tả đô đốc lập tức lạnh lùng lên tiếng, y nhìn Tưởng Nhược Nam, trầm giọng nói: “Ngươi nói, ngươi có cách khống chế tình hình ở đây chỉ trong vòng mười ngày?”



Tưởng Nhược Nam nghe y hỏi vậy thì thở phào nhẹ nhõm, lập tức vui mừng, đáp: “Đúng vậy, chỉ cần cho ta mười ngày, cho ta tất cả những gì ta cần.”



“Được.” Giọng Tả đô đốc vẫn lạnh như băng, “Bổn đô đốc cho ngươi mười ngày. Sau mười ngày, nếu ngươi không làm được bổn đô đốc sẽ hạ lệnh phóng hoả đốt trấn, bao gồm cả ngươi trong đó. Ngươi hãy nghĩ cho kĩ đi.”



“Nhất ngôn cửu đỉnh.” Tưởng Nhược Nam vô thức giơ tay ra, đây là động tác nàng thích làm nhất mỗi khi hứa hẹn điều gì đó với ai, ở kiếp trước.



Tả đô đốc nhìn bàn tay nàng một cái, thoáng sững lại, rồi vô thức cũng học theo nàng, giơ tay ra.



Những khớp ngón tay nổi cộm trên bàn tay lớn, thô ráp lạ thường. Tưởng Nhược Nam giơ tay chạm một cái vào tay y, lạnh lùng nói: “Tả đô đốc nói lời phải giữ lời, đừng hối hận giữa chừng.”



Tả đô đốc hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi, hạ lệnh cho binh sĩ thu cung tiễn về. Sau đó cao giọng nói: “Vị Kiều phu nhân này yêu cầu bổn đô đốc cho các ngươi mười ngày, được, bổn đô đốc sẽ cho các ngươi mười ngày.”



Bách tính reo hò hoan hỉ, hi vọng được sống khiến họ kích động tới chảy cả nước mắt.



Nhưng giọng Tả đô đốc đột nhiên lại lạnh như băng: “Nhưng nếu trong vòng mười ngày đó, lại có kẻ nảy sinh ý định bỏ trốn, thì đừng trách bổn đô đốc máu lạnh vô tình. Bổn đô đốc sẽ lập tức phóng hoả đốt trấn.” Nói xong y nhìn Tưởng Nhược Nam.



Tưởng Nhược Nam nhìn y mỉm cười: “Tả đô đốc sẽ không bao giờ phải hối hận về quyết định này.”



Có được sự ủng hộ của Tả đô đốc, Tưởng Nhược Nam và Lưu Tử Căng bắt đầu bận rộn. Đầu tiên, Tưởng Nhược Nam vào khu ổ dịch để kiểm tra tình hình, Lưu Tử Căng thì lại bận rộn chủng ngừa cho binh sĩ bên ngoài. Để tránh có thêm người bị lây nhiễm.