Thế Gia Danh Môn

Chương 158 :

Ngày đăng: 14:46 18/04/20


Giọng hắn nói buông xuôi như con trai đã tìm về một người con dâu không hợp ý mình vậy.



Văn Tử Hằng nhìn Tưởng Nhược Nam đang ngủ rất say, khẽ cười nói, “Người phụ nữ này thật tốt số, một quả phụ mang theo hai đứa con trai, lại chẳng phải quốc sắc thiên hương gì, thế mà lại lọt vào mắt xanh của Đô đốc.”



Có điều, người phụ nữ này trong tay có Phượng lệnh, thân phận chắc không tới mức quá thấp kém, nên trong lòng cũng cảm thấy dễ chịu hơn.



Tưởng Nhược Nam ngủ một mạch hai ngày một đêm, khi tỉnh lại trời đang là ban ngày, nàng ngồi dậy, hoang mang nhìn khung cảnh lạ lẫm xung quanh.



Sao nàng lại ở đây? Rồi nàng từ từ nhớ lại, mình đã hôn mê khi đang đứng trong trạm chỉ huy của Tả đô đốc, giật thót mình, vội vàng kiểm tra thân thể, thấy vẫn mặc quần áo chỉnh tề, trên người không có dấu hiệu gì đặc biệt, lúc này nàng mới thấy yên tâm.



Một cô nương chừng mười tuổi bước vào, thấy Tưởng Nhược Nam đã tỉnh dậy, vội vàng chạy đến bên giường, cười nói: “Phu nhân tỉnh rồi? Có đói không? Có muốn ăn chút gì không?”



Tưởng Nhược Nam hỏi nàng ta: “Ngươi là ai, đây là đâu?”



“Đây là trấn Bạch Hà, ta là cư dân ở đây, phu nhân mệt quá, ngủ liền hai ngày rồi. Đô đốc bảo ta tới chăm sóc phu nhân.”



Tưởng Nhược Nam nói: “Đa tạ.”



“Phu nhân đừng nói đa tạ, người chính là ân nhân cứu mạng tất cả dân chúng ở đây, đừng nói chỉ chút chuyện vặt này, cho dù phải làm trâu làm ngựa cho người, dân chúng cũng cam tâm tình nguyện.” Lại nói tiếp, “Phu nhân đợi một lát, để ta mang cháo cho người.”



Đoạn mỉm cười chạy ra ngoài, sau đó nghe nàng ta vui vẻ reo lên: “Phu nhân tỉnh rồi.”



“Mẹ tỉnh rồi.”



Mắt Tưởng Nhược Nam sáng lên, bọn trẻ cũng ở đây ư?



Ngay sau đó, Tử San đưa hai đứa trẻ vào. Khánh Nhi giống như con chim nhỏ lao vào lòng Tưởng Nhược Nam, Bác Nhi thì có vẻ bình tĩnh hơn, nhưng khuôn mặt nhỏ nhăn đỏ bừng kia đã tố cáo sự vui mừng trong lòng thằng bé.



“Mẹ, cuối cùng mẹ cũng tỉnh dậy rồi. Con và ca ca đang bàn xem có nên gọi mẹ dậy không?” Cái đầu nhỏ của Khánh Nhi cọ cọ vào lòng mẹ.



“Mẹ, mẹ không bị ốm đấy chứ?” Đôi mắt to của Bác Nhi ngập tràn vẻ lo lắng.


Tưởng Nhược Nam nghe y nói ra những lý do của mình, tư duy nàng bắt đầu rối rắm.



Bên tai bỗng vang lên một giọng nói hết sức quen thuộc.



“Nhược Lan, nàng hỏi ta như vậy, mhất thời ta không trả lời được. Có lẽ vì nàng xinh đẹp, lương thiện, hiếu thuận, nỗ lực, dũng cảm, thông minh, lanh lợi… Hình như không chỉ như thế, những đức tính ấy vẫn chưa đủ, để ta nghĩ thêm xem…”



“Vớ vẩn, thiếp đâu có tốt như chàng nói? Thiếp đâu có xinh đẹp.”



“Ai bảo vậy, trong mắt ta, nàng đẹp nhất…”



Tưởng Nhược Nam khẽ cười, trong ánh nến, nụ cười đó mơ hồ, trong suốt, giống như một làn sương mỏng manh, nhưng lại rực rỡ khác thường, vẻ rực rỡ đó khiến nàng trông đẹp tới mức người khác phải hồn xiêu phách lạc.



Tả đô đốc đang liệt kê từng lý do cho nàng nghe, nhìn thấy nụ cười đó của nàng thì thoáng ngẩn ra, nhất thời quên mất là nên nói gì.



Tưởng Nhược Nam ngẩng đầu lên, nhìn y, chầm chậm đáp: “Tả đô đốc, người mà ngài cần tìm không phải là thê tử, người mà ngài cần tìm là một quản gia, là một cái máy sinh con cho ngài. Ngài cho rằng ta rất phù hợp với yêu cầu của ngài, nhưng ta lại không cần một người chồng có cũng được không có cũng được như ngài. Ta lấy ngài rồi ta sẽ được gì? Một người chồng sẽ không quan tâm tới ta? Ta không cần. Vinh hoa phú quý? Ta có thể tự làm ra. Con cái? Ta đã có hai bảo bối rất ngoan rất tốt rồi. Ngài nói xem, tại sao ta phải lấy ngài?”



Hiểu được thành ý của hắn, mặc dù quan niệm về hôn nhân của y hơi lệch lạc, không phù hợp với quan niệm về hôn nhân của nàng, nhưng thành ý này của y nàng vẫn rất tôn trọng.



“Ta có thể bảo vệ nàng.” Tả Bá Xương kiên nhẫn nói, “Cũng có thể bảo vệ các con của nàng.”



Tưởng Nhược Nam cười cười, “Ta có thể tự bảo vệ bản thân mình và các con, việc này tới nay ta vẫn luôn làm rất tốt.”



Hơn nữa, vị trí ở bên cạnh y mới là chỗ nguy hiểm nhất.



Thái độ của Tưởng Nhược Nam giống như trong nhu có cương, khiến Tả Bá Xương dần dần mất kiên nhẫn, “Kiều phu nhân, không phải quả phụ nào cũng có được cơ hội như thế. Nếu ta là nàng, thì ta sẽ không hề do dự mà gật đầu. Phụ nữ, hừ, chỉ khi nào tìm đúng người đàn ông cho đời mình mới có được hạnh phúc.”



Trong lời nói của y chứa đựng sự ngạo mạn và khinh miệt, khiến Tưởng Nhược Nam cũng chẳng buồn khách khí nữa, “Ngài nói không sai, nhưng rõ ràng là ngài không phải người đàn ông ấy.”



Tả Bá Xương đột nhiên sầm mặt xuống, ánh mắt nhìn nàng tối lại.



Tưởng Nhược Nam cũng không muốn dây dưa lằng nhằng với kiểu người như y, nàng lập tức nói luôn: “Tả đô đốc, ta rất cảm tạ sự đoái hoài của ngài, nhưng tạm thời ta không có ý định cải giá, Đô đốc mặc dù ngồi ở địa vị cao, nhưng chắc không định dùng quyền thế để ép người. Cũng khuya rồi, cô nam quả nữ ngồi lâu không tiện, mời Đô đốc hãy ra về, đi cẩn thận, không tiễn.”