Thế Gia Danh Môn

Chương 167 :

Ngày đăng: 14:46 18/04/20


Đến Ngự Hoa viên có hai con đường, một trong hai con đường ấy phải đi qua giả thạch lâm, và Tưởng Sính Đình đương nhiên là muốn đưa Hoàng hậu tới chỗ giả thạch lâm rồi.



Vừa tới gần giả thạch lâm, Tiểu Lộ Tử của Càn Thanh cung đã bước ra chặn đường hai người.



Tưởng Sính Đình nghiêm giọng quát: “Nô tài to gan, lại dám chặn đường của Hoàng hậu?”



Tiểu Lộ Tử hành lễ với hai người, rồi đáp: “Hoàng hậu nương nương, Lệ phi nương nương, Hoàng thượng có chỉ, lúc này không ai được đi qua đây.”



Tưởng Sính Đình sau khi nhìn Hoàng hậu một cái, thấy sắc mặt Hoàng hậu âm trầm, lòng mừng thầm, cố ý cao giọng quát hỏi Tiểu Lộ Tử: “Lẽ nào ngay cả Hoàng hậu cũng không được đi qua sao? Nô tài đáng chết ngươi mau tránh đường.”



Hoàng hậu đứng đó, uy nghiêm không lên tiếng, nhưng ai cũng nhận ra, Hoàng hậu rất không vui.



Tiểu Lộ Tử không dám tránh đường, chỉ quỳ ở đó dập đầu lia lịa: “Nương nương tha mạng, Hoàng thượng đã có khẩu dụ như vậy, nếu nô tài để nương nương qua thì cái mạng nhỏ này của nô tài sẽ không giữ được.”



Tưởng Sính Đình vờ kinh ngạc nhìn Hoàng hậu: “Có nghiêm trọng vậy không, lẽ nào Hoàng thượng đang ở trong đó với ai? Nương nương…”



Hoàng hậu lạnh lùng nhìn vào phía trong một cái, không cần Tưởng Sính Đình phải nhắc, người biết lúc này chắc chắn Hoàng thượng đang làm gì đó cùng ai đó bên trong, hoặc có lẽ người đã nhắm trúng cung nữ nào rồi… Nhưng, ở bên Hoàng thượng bao nhiêu năm nay, Hoàng hậu chưa từng thấy Hoàng thượng thiếu phụ nữ bao giờ, mà có gì đáng xem đâu? Không lẽ cứ đường đột xông vào khiến Hoàng thượng phải khó xử?



Hoàng hậu quay người, mặt không đổi sắc nói với Tưởng Sính Đình: “Chúng ta đi đường khác.”



Tưởng Sính Đình không ngờ Hoàng hậu lại xử lý như vậy, lập tức kéo Hoàng hậu lại, cuống lên nói: “Hoàng hậu, lẽ nào người không muốn biết Hoàng thượng đang ở trong đó với ai?”



Hoàng hậu nhìn tay cô ta một cái, sau đó ngẩng đầu điềm đạm cười: “Biết Hoàng thượng ở trong đó với ai thì sao? Lẽ nào Lệ phi muốn biết?”



Tưởng Sính Đình im bặt, nhưng vẫn không muốn buông Hoàng hậu ra: “Nhưng, Hoàng hậu… Hoàng hậu…” Nếu để Hoàng hậu đi mất, thì cô ta đã uổng phí chuyến đi này.



Hoàng hậu chau mày, đang định nói gì đó, thì đột nhiên nghe thấy giọng Hoàng đế hét lên từ bên trong: “Nhược Lan!”



Nhược Lan? Hoàng hậu sững sờ, Tưởng Nhược Lan? Hoàng thượng sao lại ở trong đó với Tưởng Nhược Lan?



Tưởng Sính Đình vui mừng, nhưng ngoài mặt lại tỏ vẻ kinh ngạc: “Nhược Lan chẳng phải là đường tỷ của thần thiếp ư? Sao Hoàng thượng lại một mình ở trong đó với đường tỷ? Chuyện gì thế này?”



Hoàng hậu sầm mặt xuống, đẩy Tưởng Sính Đình ra xông vào bên trong, Tiểu Lộ Tử run rẩy chặn đường, Hoàng hậu nhấc chân lên đạp hắn ra, rồi cứ thế đi vào. Không lâu sao, Hoàng Quý cũng xuất hiện chặn đường Hoàng hậu, còn chưa kịp mở miệng, Hoàng hậu đã chỉ vào y mà quát: “Ngươi dám chặn đường bổn cung, bổn cung sẽ lập tức chém đầu ngươi. Bổn cung thân là quốc mẫu, muốn lấy đầu của một nô tài chắc chắn không phải chuyện khó khăn gì.”




Thành thân với người khác, hôn nhân không vui vẻ, không sống với nhau được thì còn có thể nghĩ cách rời đi, nhưng một khi đã vào cung, không những hàng ngày phải đối mặt với đủ loại âm mưu tranh đấu, mà những khổ sở phải chịu đựng cũng chỉ có thể ngậm lệ mà nuốt xuống, cả đời đừng mong rời khỏi nơi đó. Nàng thường xuyên ra vào cung nên hiểu, trong các tiểu thuyết xuyên không, việc phi tần hễ gặp chuyện bất mãn là lén trốn khỏi cung nhưng vẫn được sống vui vẻ, ngao sơn ngoạn thủy là việc có xác suất bằng không.



Nếu nàng có thể nhún nhường, thì trước kia nàng đã nhẫn nại trước việc của Thanh Đại rồi, hà tất phải bỏ chồng để chạy tới hậu cung của Hoàng thượng mà chịu tủi hờn?



Cuộc sống mặc dù bất đắc dĩ, thân thế của nàng cũng là bất đắc dĩ, số mệnh khi xuyên không tới đây cũng rất bất đắc dĩ, nhưng lẽ nào nàng lại khuất phục trước những việc ấy? Lẽ nào nàng để tương lai của mình cũng trở nên thân bất do kỷ? Không dốc toàn tâm toàn lực phản kháng, dốc toàn tâm toàn lực để thay đổi, nàng không thể yên tâm được. Nàng không muốn sau khi đã phải chịu đựng mọi đau khổ rồi mới hối hận, mới tự hỏi rằng tại sao khi ấy mình không có dũng khí để phản kháng, tranh giành, đối mặt? Tại sao lại thuận theo sự sắp xếp của người khác? Tại sao lại khiến cuộc đời trở nên bi ai thế này?



Thời gian đầu nàng chấp nhận Cận Thiệu Khang, rồi sau đó quyết định cho cuộc hôn nhân của mình một cơ hội, tới cuối cùng nàng phải đối mặt với việc ly hôn, tất cả những việc ấy, hoàn toàn được quyết định bởi tính cách của nàng.



Suốt quá trình này, có được có mất, có vui có buồn, nàng không biết mình đúng hay đã sai, có lẽ ngay từ đầu nếu nàng thuận theo sự sắp đặt của số phận sẽ an nhàn hơn, bình lặng hơn. Nhưng nàng muốn học cách khiến bản thân chai sạn, học cách cứng rắn, học cách cầm lên được mà cũng đặt xuống được. Sống một cuộc sống không có đau khổ, nhưng cũng không có niềm vui, đấy không phải là điều mà nàng muốn.



Nay, nàng nên làm theo ý của Cảnh Tuyên Đế, ngoan ngoãn vào cung ư? Nàng sao có thể phục tùng một người đàn ông đã dùng đủ mọi thủ đoạn để ép bức nàng chứ?



Nhưng, Hoàng thượng lại mang bọn trẻ ra để uy hiếp nàng, có lẽ hắn cũng sẽ không ngang nhiên lấy mạng của bọn trẻ. Hoàng đế còn chưa phải là loại hôn quân bạo ngược tới mức ấy, nhưng bọn trẻ chắc chắn sẽ không có tiền đồ gì, không thể thăng quan tiến chức, suốt đời phải cúi đầu hầu hạ người khác. Nàng không muốn con mình vì mình mà chịu khổ.



Nghĩ đi nghĩ lại vẫn không nghĩ ra cách giải quyết tốt nhất, Tưởng Nhược Nam trong lúc bất lực đành vào cung xin Thái hậu giúp đỡ.



Tưởng Nhược Nam để Tử San chăm sóc bọn trẻ, tự mình vào cung lần nữa.



Thái hậu sau khi nghe nàng nói, trầm ngâm hồi lâu, khẽ hỏi nàng: “Nhược Lan, Hoàng thượng là con đẻ của ta, ta biết nó đối với con thật lòng si tình, tại sao con không chịu vào cung?”



Tưởng Nhược Nam quỳ bên giường người, đầu dựa vào cánh tay người, khẽ đáp: “Thái hậu, người hiểu Nhược Lan mà, Nhược Lan không thông minh, không hiểu đại cục, sao có thể thích ứng được với cuộc sống trong cung? Nhược Lan nếu nghĩ thông, đã không tới mức hủy hôn với An Viễn Hầu. Nhược Lan biết Hoàng thượng thật lòng với mình, nhưng Hoàng thượng lại không hề biết rằng, sống trong cung, sự si tình ấy của người sẽ hại chết Nhược Lan. Thái hậu, Hoàng hậu đã biết chuyện này rồi, giờ Hoàng hậu không thèm nhìn con nữa. Trước kia, Hoàng hậu đối với con tốt như thế… Ngay Hoàng hậu còn như vậy những phi tần khác sẽ thế nào? Con không muốn, cũng không có khả năng đối mặt với những chuyện ấy. Thái hậu, người có thể giúp con khuyên giải Hoàng thượng không? Giờ Hoàng thượng tự ý quyết định, hoàn toàn không còn nghe con nói nữa.”



Thái hậu thở dài thườn thượt, “Oan nghiệt…” Người lật tay vuốt vuốt tóc Tưởng Nhược Nam, ánh mắt đầy sự thương xót: “Con yên tâm, nếu con không muốn, ai gia sẽ không để ai ép con cả, cho dù là Hoàng thượng cũng không được. Con hãy yên tâm về đi, chuyện này cứ giao cho ai gia.”



Tưởng Nhược Nam vui mừng rơi nước mắt, dập đầu trước Thái hậu: “Đa tạ Thái hậu.”



Khi nàng quay về tới quán trọ, trời đã gần tối. Vừa vào phòng nàng đã thấy hai đứa trẻ đang chơi đùa cùng Cận Thiệu Khang.



Cận Thiệu Khang mặc thường phục, rõ ràng là đã về nhà thay đồ rồi mới tới. Hắn ngồi quay lưng lại phía nàng, không biết đang nói gì với bọn trẻ mà khiến chúng cười rất vui.



Nghe thấy tiếng động, cả ba người đều quay lại nhìn nàng cười, cùng lúm đồng tiền ấy, cùng khuôn mặt cười ấy, khiến Tưởng Nhược Nam đang rối bời cũng thấy nhẹ nhõm hẳn đi.