Thế Gia Danh Môn

Chương 177 :

Ngày đăng: 14:47 18/04/20


Y thật sự không hiểu, phàm việc gì cũng đều có tính hai mặt. Tính cách của Tưởng Nhược Nam kiên cường hơn những người phụ nữ bình thường, nhưng cũng chính vì nàng kiên cường dũng cảm nên nàng mới dám làm những việc mà phụ nữ bình thường không dám làm. Y thích sự dũng cảm của nàng, cũng lại mong nàng nề nếp quy củ như những người phụ nữ khác, giống như vừa muốn ngựa chạy khỏe lại không muốn ngựa ăn nhiều cỏ vậy, mà như thế thì sao có thể?



Y lập tức cũng nổi giận, giọng lạnh tanh: “Tả mỗ thích tới làm phiền phu nhân. Tả mỗ sẽ lập tức tới xin với Thái hậu, đến khi ấy xem Tả mỗ có quản được chuyện của phu nhân hay không.”



Tưởng Nhược Nam hận tới mức nghiến răng trèo trẹo, nàng nhìn y, nặng nề hừ một tiếng: “Ta không có thời gian ở đây điên cùng ngươi.” Nói xong quay người đi vào phòng trong.



Tả Bá Xương đi rồi, sự tức giận trong lòng Tưởng Nhược Nam vẫn không nguôi, nàng vào phòng thuốc, kiểm tra số thảo được được đưa tới ngày hôm nay, nhằm phân tán bớt sự tập trung của mình vào chuyện vừa rồi. Đúng lúc nàng đang từ từ quên đi sự việc không vui vẻ ấy, toàn tâm toàn ý tập trung vào kiếm thảo dược, thì nữ quan lại vào: “Công chúa, An Viễn Hầu cầu kiến.”



Tưởng Nhược Nam ngẩng đầu lên, suy nghĩ đầu tiên của nàng là: Sao hết người này lại tới người khác đến thế? Suy nghĩ thứ hai: Không lẽ hắn cũng tới để giáo huấn nàng? Không lẽ danh xưng “công chúa” của nàng chỉ để bày chơi? Người nào cũng có thể tới để giáo huấn nàng bất kỳ khi nào?



Vừa nghĩ tới việc Cận Thiệu Khang là người coi trọng lễ nghĩa, Tưởng Nhược Nam càng khẳng định suy đoán của mình.



Được, vậy thì ra nghe xem hắn nói gì.



Tưởng Nhược Nam bực tức đi ra ngoài.



Ở tiền đình, Cận Thiệu Khang đang ngồi trên chiếc ghế dành cho khách, đã có a hoàn dâng trà mời hắn. Thấy Tưởng Nhược Nam bước ra, Cận Thiệu Khang lập tức đứng dậy, cúi người hành lễ với nàng.



Cùng là võ tướng, hành vi cử chỉ của Cận Thiệu Khang toát ra sự khiêm nhường và nho nhã, đừng tưởng không quan trọng, bởi ít ra nó cũng khiến nàng cảm thấy mình được tôn trọng, khiến nàng cảm thấy dễ chịu.



Sự bực tức trong lòng Tưởng Nhược Nam tiêu tan quá nửa, nàng thoáng dừng lại, rồi đi về phía hắn.



Hôm nay hắn mặc bộ triều phục màu đen, cơ thể đang hồi phục từng ngày của hắn khiến bộ triều phục toát lên khí thế lạ thường. Sắc mặt hắn rất tốt, hai mắt sáng rực, những sợi tóc mai bạc đã dần biến mất, cả người hắn như vừa lột xác, tỏa ra thứ hào quang khiến người khác chói mắt không dám nhìn thẳng.



An Viễn Hầu anh tuấn hào sảng trước kia đã quay lại rồi, điều khác với trước kia là, hắn giờ bớt lạnh lùng và cứng nhắc, mà thêm phần dịu dàng, ôn hòa.



Đây là người đàn ông cho dù xuất hiện ở bất kỳ đâu cũng thu hút được sự chú ý của người khác. Chỉ cần nhìn những nữ quan bình thường rất nghiêm túc trầm tĩnh của nàng nay mặt ngượng ngùng lén lút quan sát hắn, đủ để thấy được ma lực của hắn không kém năm xưa là bao.



Tưởng Nhược Nam ngồi vào vị trí dành cho chủ.



Nhìn Cận Thiệu Khang ngồi ở chiếc ghế dành cho khách, trong lòng nàng bỗng thấy có chút cảm khái. Từ xưa tới nay nàng vẫn luôn ngồi bên dưới hắn, giờ lại đã ngồi trên hắn rồi. Trước kia, khi mới vượt thời gian về đây, nàng còn phải thận trọng nhìn sắc mặt của người trong Hầu phủ mà sống, đâu nghĩ sẽ có ngày hôm nay.



Quả nhiên, con người dựa vào chính bản thân mình thì sẽ có tiền đồ thênh thang hơn.



Chỉ là lúc này nàng có vui vẻ hơn trước kia không? Nghĩ một lúc, nàng không đưa ra được câu trả lời chính xác.




Giờ nàng ta phải dốc toàn tâm toàn sức để bám vào ngọn cỏ ấy.



“Công chúa, nếu Công chúa không nhận lời, thì ta sẽ không đứng dậy.”



Tưởng Nhược Nam sa sầm sắc mặt: “Yên Nhiên, muội đang uy hiếp ta ư?”



Cận Yên Nhiên ngẩn người, rồi đột nhiên cảm thấy hổ thẹn trong lòng, đúng vậy, nàng ta có tư cách gì mà đến đây ép uổng Tưởng Nhược Nam giúp mình? Bây giờ Tưởng Nhược Nam đã không còn là tẩu tẩu của nàng ta nữa, mà cho dù có còn là tẩu tẩu, thì với những việc mà trước kia nàng ta làm, Tưởng Nhược Nam hoàn toàn có thể bỏ mặc nàng ta.



Nghĩ đến đây, Cận Yên Nhiên buông thõng hai tay, vịn vào chiếc ghế bên cạnh đứng dậy, vẻ mặt tuyệt vọng, bộ dạng như người mất hồn.



“Là Yên Nhiên đường đột, Công chúa đừng bận tâm, Yên Nhiên cáo lui…” Nói xong nàng ta cúi đầu, quay người, Tưởng Nhược Nam thấy nàng ta rút khăn tay lau nước mắt.



Thấy dáng vẻ yếu ớt của Cận Yên Nhiên, đôi vai gầy guộc, bỗng dưng lòng Tưởng Nhược Nam chùng hẳn xuống. Vô thức, nàng cất tiếng gọi: “Yên Nhiên…”



Cận Yên Nhiên lập tức quay đầu lại, hai mắt bỗng sáng lên hi vọng, giọng nói run rẩy: “Công chúa…”



Tưởng Nhược Nam thở dài, thôi vậy, mấy hôm trước Cận Thiệu Khang đã bỏ công sức ra giúp nàng thanh lọc danh sách nữ đệ tử, lần này coi như nàng trả nợ cho hắn. Chỉ là trả nợ chứ không phải vì nàng mềm lòng nên đi quản việc của người khác.



Nàng đi tới, cầm tay Cận Yên Nhiên, “Yên Nhiên, muội bảo ta giúp muội nhưng ta không làm được, bởi vì người khác chỉ có thể giúp muội một chốc một lát, là nhất thời thôi, không thể giúp muội cả đời. Tới cuối cùng muội vẫn phải dựa vào chính bản thân mình. Nhưng ta có thể nghe muội tâm sự, thỉnh thoảng ta có thể góp ý cho muội, chỉ thế thôi.”



“Đa tạ Công chúa, Công chúa góp ý đã là sự giúp đỡ lớn nhất đối với ta rồi.” Cận Yên Nhiên vừa cười vừa khóc.



Tưởng Nhược Nam kéo nàng ta ngồi xuống, đặt ly trà bằng sứ trắng vẽ hoa mai vào tay nàng ta, “Uống chút nước đi, bình tĩnh lại đã.”



Cận Yên Nhiên cầm lấy ly trà, uống mấy ngụm, rồi lại đón lấy chiếc khăn gấm mà Tưởng Nhược Nam đưa cho lau nước mắt, tâm trạng dần ổn định trở lại.



Tưởng Nhược Nam thấy nàng ta đã bình tâm, mới nói: “Giờ ta phải hỏi muội một việc, nếu muội thấy ngại thì không cần trả lời ta.”



Cận Yên Nhiên cúi đầu, khẽ đáp: “Đã tới nhờ Công chúa giúp đỡ, thì ta chẳng còn gì ngại ngùng nữa. Công chúa muốn hỏi gì, thì hãy hỏi đi.”



Tưởng Nhược Nam nhìn nàng ta, cũng khẽ hỏi: “Hiện tại quan hệ giữa muội và Ninh Vương vẫn ổn chứ? Một tháng, Ninh Vương tới chỗ muội mấy lần?”



Cận Yên Nhiên không ngờ vừa mới bắt đầu mà Tưởng Nhược Nam đã hỏi những việc riêng tư như thế, bất giác đỏ mặt, phản ứng của nàng ta khiến Tưởng Nhược Nam cũng thấy ngại ngùng, nàng cười khan hai tiếng, nói tiếp: “Ta đã nói rồi, muội thấy ngại thì không cần phải trả lời.”