Thế Gia Danh Môn

Chương 185 :

Ngày đăng: 14:47 18/04/20


Tưởng Nhược Nam gật đầu, cười: “Đúng là thế.”



Tá Bá Xương cũng cười, lúc này, Tưởng Nhược Nam bỗng nhớ tới lời Tử San, “Thực ra, Tả đô đốc khi cười trông cũng rất đep…” Giờ mới nhận ra, Tử San nhận xét thật chính xác.



“Công chúa, ta sẽ liên lạc với chúng thần ký tên vào tấu dâng lên Hoàng thượng xin tha tội cho An Viễn Hầu, Công chúa đừng quá lo lắng.”



Tả đô đốc nói xong câu đó, không đợi nàng trả lời đã quay người bỏ đi. Tưởng Nhược Nam nhìn theo bóng dáng cao lớn của y, đột nhiên nhận ra một điều, không phải Tả đô đốc không tốt, chỉ là nàng không bỏ tâm tư tìm hiểu để nhận ra cái tốt của y thôi.



Có điều, giờ đã có người phát hiện ra ưu điểm của y rồi, hi vọng tiểu thư kiên cường kia có thể mang lại hạnh phúc cho y.



Từ khi Cận Thiệu Khang nhậm chức Thị lang bộ Binh tới nay rất được lòng người trong triều, vì vậy sau khi hắn bị bắt giam, không ít đại thần tới cầu xin cho hắn. Đương nhiên, đây cũng chính là nguyên nhân khiến thái độ của Cảnh Tuyên Đế rất mơ hồ.



Cảnh Tuyên Đế bắt giam Cận Thiệu Khang nhưng không đưa hẳn ra trị tội, vì vậy chúng đại thần lần lượt suy đoán rằng Hoàng thượng không thật sự muốn làm khó hắn, có lẽ đang tìm cách để xuống thang. Thế là họ bèn mang “thang” cho Hoàng thượng.



Lại thêm Ninh vương và Tả Bá Xương cũng thay nhau tới cầu xin Hoàng thượng, một người là thủ túc thân cận của Hoàng thượng, người kia là thần tử được Hoàng thượng vô cùng xem trọng, do đó cuối cùng Cảnh Tuyên Đế cũng đành buông lời, chỉ cần An Viễn Hầu tiếp nhận thánh chỉ, Hoàng thượng sẽ nể tình trước kia An Viễn Hầu có công bình loạn, không truy cứu tội bất kính của An Viễn Hầu.



Các đại thần rất hài lòng với với kết quả này. Dù gì thì Hoàng thượng cũng đã mở cho hắn một con đường sống, không thể cứ nhất định đòi Hoàng thượng phải thu lại thánh chỉ đã ban. Làm vậy thì Hoàng thượng còn biết giấu mặt đi đâu?



Thế là, các đại thần cử đại diện tới thiên lao khuyên nhủ Cận Thiệu Khang nhận thánh chỉ, chuyện lớn hóa nhỏ, quân thần hòa hợp.



“Nhưng, nếu An Viễn Hầu chịu nhận thánh chỉ, thì ban đầu đã chẳng kháng chỉ…” Thái hậu nói với Tưởng Nhược Nam.



Tưởng Nhược Nam ngồi bên cạnh Thái hậu, dáng vẻ mệt mỏi, sắc mặt tiều tụy.



Đúng như Thái hậu nói, thời gian này, dù ai tới khuyên nhủ, hắn cũng đều không chịu tiếp nhận thánh chỉ ban bôn. Mọi người cho là hắn không hài lòng với tiểu thư họ Lâm, nên họ phân tích ưu điểm và mặt tốt của tiểu thư nhà ấy cho hắn nghe, có điều Cận Thiệu Khang lại nói: “Không phải tiểu thư họ Lâm không tốt, có điều trong lòng ta chỉ có một mình Công chúa, ta làm vậy sẽ hủy hoại cả đời của tiểu thư, nàng ta xứng đáng có được một nam tử tốt hơn.” Lời này truyền ra ngoài, Lâm đại nhân vốn đang có thành kiến với Cận Thiệu Khang cũng lấy lại được chút thể diện, sự tức giận dành cho hắn vơi bớt không ít. Đổi lại nếu là hôn sự bình thường, ông ta cũng sẽ từ bỏ, thoái hôn để đối phương được như ý, đáng tiếc đây là hoàng mệnh, ông ta cũng chẳng có cách nào.



Nhưng cứ thế này mãi, nhiệt tình của chúng đại thần trong triều dành cho Cận Thiệu Khang cũng dần thuyên giảm, đương nhiên họ không thể tới yêu cầu Hoàng thượng, Cận Thiệu Khang lại rất cố chấp, họ còn có cách nào nữa?



Thái hậu nói: “Cứ tiếp tục thế này, quần thần sẽ cho là Cận Thiệu Khang xử lý mọi việc không đến nơi đến chốn, không biết tốt xấu. Sau này Hoàng thượng có muốn xử lý hắn, quần thần cũng chẳng dám cầu xin cho hắn nữa.” Rồi Thái hậu thở dài: “Mấy năm gần đây, phong cách xử lý công việc của Hoàng thượng càng ngày càng giống tiên đế, rõ ràng là bức ép nhưng lại khiến người ta chẳng thể oán thán.”



Tưởng Nhược Nam nhìn Thái hậu, đột nhiên nàng hỏi: “Thái hậu, nếu Hầu gia cứ tiếp tục kháng chỉ, người thấy Hoàng thượng sẽ xử lý thế nào?”



Th trầm mặc hồi lâu, khẽ nói: “Kháng chỉ đều là tội chết. Nếu hoàng mệnh dễ dàng bị người ta coi thường như thế, Hoàng thượng sao có thể cai quản thiên hạ? Sự uy nghiêm của Hoàng thượng ở đâu? Có điều, An Viễn Hầu từng lập đại công, có lẽ tội chết được miễn, nhưng tội sống khó thoát, phế quan đoạt tước là chắc chắn, ngoài ra, còn phải xem tâm ý Hoàng thượng thế nào…”


“Lan quý nhân?” Thái hậu ngẩn người, nhìn Hoàng thượng đang nằm trên giường, thấy bộ dạng yếu ớt của hắn, lửa giận bốc lên, “Tuyên ý chỉ của ai gia, ban cho Lan quý nhân ba thước lụa trắng.”



Hoàng hậu đang chuẩn bị lĩnh chỉ rời đi, đột nhiên, giọng nói yếu ớt của Cảnh Tuyên Đế vang lên, “Mẫu hậu, đừng làm khó Lan nhi…”



Nghe thấy giọng Hoàng thượng, Thái hậu vội vàng chạy đến, ngồi bên long sàng, người áp tay vào khuôn mặt trắng như tờ giấy của Hoàng thượng, nước mắt lã chã rơi, “Hoàng thượng, hồ ly tinh đó hại người thành thế này, sao còn giữ cô ta lại?” Nói xong quay đầu dùng ánh mắt ra hiệu cho Hoàng hậu.



Cảnh Tuyên Đế nhìn thấy, đột nhiên cao giọng, “Chậm đã.” Nhưng vì dùng lực quá đột ngột, khiến thương thế bị ảnh hưởng, tim hắn quặn thắt, há miệng phun một búng máu, sau đó tiếp tục thổ huyết không ngừng.



Thái hậu sợ tới mức tái mặt vội vàng gọi Lưu viện sử tới cứu chữa. Lưu viện sử bước tới châm cứu cho Hoàng thượng mới từ từ ngăn được việc Cảnh Tuyên Đế thổ huyết. Nhưng sắc mặt Cảnh Tuyên Đế vẫn xám ngoét như mặt người chết, hai mắt không mở ra nổi, nhưng tay hắn vẫn nắm chặt vạt áo Thái hậu, cố gắng thì thào để Thái hậu nghe thấy: “Đừng… làm khó nàng ấy… trên người nàng ấy có mùi hương giống hệt của Nhược Lan… Trẫm đã không thể có được Nhược Lan, đừng… để trẫm mất luôn nàng ấy…” Nói xong, hắn buông tay, ngất lịm.



Thái hậu đau nhói trong lòng, ôm lấy Cảnh Tuyên Đế mà khóc hu hu.



“Con ngốc, con ngốc ạ, sao con lại ngốc đến thế…”



Lưu viện sử lại bước lên cứu chữa cho Hoàng thượng nhưng không thể giúp hắn tỉnh lại, trong lúc bó tay bất lực, đành đề nghị với Thái hậu: “Chi bằng hãy mời Hòa Thuận công chúa đến xem sao?”



Thái hậu lúc này mới như tỉnh mộng, vội vàng sai người triệu kiến Tưởng Nhược Nam.



Khi Tưởng Nhược Nam đến, thấy Thái hậu và Hoàng hậu đang ngồi khóc bên cạnh Cảnh Tuyên Đế. Tưởng Nhược Nam đi tới, đầu tiên là bắt mạch cho hắn, thấy mạch tượng của hắn rất yếu, lại quay sang bàn bạc với Lưu viện sử về bệnh tình của hắn, biết lần này Cảnh Tuyên Đế rất nguy kịch, có thể nói, nguy hiểm tới tính mạng bất kỳ lúc nào.



Nhìn sắc mặt trắng nhợt của Cảnh Tuyên Đế, trong lòng bỗng này ra suy nghĩ, nếu lần này Cảnh Tuyên Đế băng hà thì chẳng phải nàng sẽ được giải thoát triệt để ư?



Ngay sau đó, tiếng khóc nghẹn ngào của thái hậu vang lên bên tai nàng, suy nghĩ đáng sợ vừa rồi biến mất hoàn toàn. Đồng thời, nàng vô cùng xấu hổ, sao nàng lại có suy nghĩ bỉ ổi như thế chứ? Dù thế nào, bệnh tình của Hoàng thượng cũng vì nàng mà có, hơn nữa hắn là con trai của Thái hậu, nếu hắn chết, Thái hậu sẽ đau lòng biết bao?



Nàng lắc lắc đầu, bắt đầu suy nghĩ xem làm thế nào để cứu hắn.



Thái hậu cho Hoàng hậu cùng thái y lui ra, Thái hậu nhìn Cảnh Tuyên Đế, nói với Tưởng Nhược Nam, “Con có biết, nó vì ai mới thành ra thế này không? Lan quý nhân là người phụ nữ có mùi hương giống hệt con, là phi tần trong đợt tuyển tú nữ lần này. Vì có điểm giống con nên nó mới không màng sức khỏe của mình, trầm mê trong đó.”



Thái hậu quay đầu lại, cầm tay nàng, nước mắt lã chã rơi: “Nhược Lan, ta biết Hoàng thượng từng làm rất nhiều việc có lỗi với con, nhưng Hoàng thượng thật lòng với con. Giờ các thái y đều bó tay bất lực, khắp thiên hạ này chỉ còn con có thể cứu Hoàng thượng, con hãy vì tình cảm chân thành Hoàng thượng dành cho con mà nhất định phải chữa khỏi bệnh cho Hoàng thượng.”



Tưởng Nhược Nam thấy sắc mặt Thái hậu không tốt lắm, sợ sức khỏe của bà không chịu nổi, bèn gọi Diệp cô cô đưa Thái hậu hồi cung. Thái hậu đầu tiên không chịu, nhưng sau nghe Tưởng Nhược Nam nói: “Thái hậu, nếu người cũng đổ bệnh thì người nghĩ xem con sẽ cứu ai trước?” Khi ấy Thái hậu mới chịu hồi cung.



Trong nội điện chỉ còn lại Tưởng Nhược Nam và Cảnh Tuyên Đế đang hôn mê.