Thế Gia Danh Môn

Chương 187 :

Ngày đăng: 14:47 18/04/20


Tưởng Nhược Nam không kìm được mà ngắt lời nàng ta: “Yêu Hồ gian khách, quả nhiên không đơn giản, tâm lý của từng người trong Hầu phủ, ngươi đều nắm rất rõ…”



Thanh Đại cười: “Công chúa không cần phải khâm phục Thanh Đại, từ nhỏ thứ mà Thanh Đại học nhiều nhất chính là thứ ấy. Hoàn cảnh buộc Thanh Đại phải hao tâm tổn trí để phán đoán trúng tâm lý của đủ loại người. Chỉ cần nắm rõ tâm lý của người khác mới có thể tùy cơ hành động. Đầu tiên, khơi dậy lòng đố kị của Vu Thu Nguyệt với Thanh Đại, Thái phu nhân vì bất mãn với Công chúa nên càng yêu thương Thanh Đại hơn. Cảm giác có lỗi và sự kháng cự của Hầu gia cùng sự cảnh giác và bất lực của Công chúa đối với Thanh Đại, nếu Thanh Đại không nắm được những điều này, sao Thanh Đại có thể hoàn thành nhiệm vụ một cách tốt đẹp như thế?”



Tưởng Nhược Nam khẽ cười một tiếng, “Thua trong tay ngươi, ta cũng không oan.”



Sự đắc ý trên nét mặt Thanh Đại dần biến mất, ngay sau đó, khóe miệng nàng ta nhếch lên cười khổ: “Công chúa, thực ra người không thua, người chưa bao giờ thua. Thanh Đại đã từng nhận vô số nhiệm vụ, chỉ có lần này, nhìn bề ngoài thì như rất thành công, nhưng chỉ mình Thanh Đại biết, Thanh Đại đã thất bại. Thất bại hoàn toàn. Chẳng trách Hoàng thượng lại phái Thanh Đại tới làm nhiệm vụ này, thì ra nhiệm vụ này đúng là rất khó khăn.”



“Thanh Đại, ngươi nói thế, xem ra tối hôm ấy, giữa hai người chẳng xảy ra chuyện gì. Ta thấy chỉ là hiện trường giả mà thôi.”



Thanh Đại cười đáp: “Điểm này thì Công chúa đúng rồi. Không sai, giữa Thanh Đại và Hầu gia chẳng xảy ra chuyện gì hết. Công chúa tin vào thứ mà mắt mình thấy, không tin vào lời giải thích của Hầu gia, khiến người rời bỏ Hầu gia năm năm uổng phí.”



Tưởng Nhược Nam lắc lắc đầu: “Ta cũng đã từng nghĩ, có lẽ Hầu gia đã bị ngươi bỏ thuốc, có lẽ giữa hai người chẳng xảy ra chuyện gì cả. Nhưng đối với ta, điều này chưa bao giờ quan trọng…” Nàng nhìn khuôn mặt thanh tú của Thanh Đại, “Điều ta quan tâm là Hầu gia có thích ngươi. Dù chàng từng thề thốt với ta, dù chàng không thừa nhận điều ấy, nhưng khi đó, không thể phủ nhận, chàng đã động lòng với ngươi. Vì vậy, tối hôm đó, chàng mới không thể từ chối yêu cầu của ngươi, cùng ngươi uống rượu, bởi vì khi đối mặt với ngươi, chàng không thể từ chối được. Dù đấy là bẫy, nhưng cũng là vì chàng không nhẫn tâm, nên mới cho ngươi cơ hội.”



Thanh Đại ngẩn người một lúc, rồi cúi đầu, khẽ cười: “Thì ra Công chúa không để tâm chuyện này, vậy thì Thanh Đại càng bi thảm hơn…”



Tưởng Nhược Nam không hiểu, nghi hoặc nhìn nàng ta.



Thanh Đại nói: “Tối hôm đó Thanh Đại mời Hầu gia đến là vì Thanh Đại biết Hầu gia không ngủ không nghỉ suốt mười ngày nay, cơ thể vô cùng mệt mỏi, và chỉ khi ở trạng thái ấy, Hầu gia mới có khả năng trúng Tử La hương của Thanh Đại.”



“Tử La hương?” Tưởng Nhược Nam kinh ngạc.



“Tử La hương là một mê hương hỗn hợp. Đây là mê hương do Thanh Đại tự chế, trong thiên hạ này chỉ mình Thanh Đại có công thức. Nó được pha trộn từ ba loại hương liệu, mà khi tách ba loại hương liệu đó ra thì loại nào nhìn cũng rất bình thường, hoàn toàn không khiến người ta đề phòng.”



Tưởng Nhược Nam hiểu ra ngay: “Hoa lan chính là một trong những loại đó?”



“Đúng, hoa lan cũng là một loại quan trọng. Bởi vì người ta cần phải ngửi mùi hoa từ ba tháng trở lên thì mới có hiệu quả. Do đó bình thường Thanh Đại rất ít khi dùng loại hương này, bởi vì nó quá phiền phức, trừ phi khó có được sự tin tưởng của đối phương, Thanh Đại mới phục kích lâu như vậy, rồi cuối cùng dùng loại hương này để đạt được tin tình báo. Nhưng làm thế rất nguy hiểm nên Thanh Đại ít dùng. Hầu gia đối với Công chúa tình sâu nghĩa nặng, dù Thanh Đại dùng thủ đoạn nào cũng không khiến Hầu gia thích mình, nên cuối cùng đành phải dùng tuyệt chiêu.”



“Ban đầu, Thanh Đại tặng Công chúa túi thơm, không những khiến Công chúa không thể mang thai, mà cũng là một bước chuẩn bị cho kế hoạch. Nhưng sau Thanh Đại không ngửi thấy mùi hương ấy trong phòng người, đành tặng thẳng cho người một chậu lan. Mặc dù sau này người chuyển chậu hoa lan ra tiền viện, có điều làm vậy cũng chẳng ảnh hưởng đến hiệu quả của nó.”



“Còn hai loại hương liệu kia, một loại Thanh Đại đốt trong lư hương, một loại bôi trên người. Vì vậy, khi Hầu gia vào cửa viện của Thanh Đại đã trúng mê hương. Nếu là bình thường, cơ thể Hầu gia khỏe mạnh, cho dù Hầu gia không nhận ra mình trúng mê hương, nhưng mê hương cũng không thể có hiệu quả nhanh như vậy được. Tối hôm đó Hầu gia quá mệt mỏi, sức đề kháng của cơ thể hoàn toàn không còn, nên vừa vào cửa, nói được vài câu đã hôn mê…”



Thanh Đại ngẩng đầu lên, nghĩ một lúc, mới nói: “Thanh Đại còn nhớ, tối hôm đó Hầu gia nói với Thanh Đại rằng: ‘Thanh Đại, chuyện xảy ra mấy ngày hôm nay ta nghĩ chắc nàng cũng biết, ta không cần phải nói nhiều nữa. Ta biết ta có lỗi với nàng, ta cũng biết nàng là một cô gái tốt. Nhưng ta không muốn Nhược Lan đau lòng nữa, ta đành lựa chọn làm điều có lỗi với nàng. Ngày mai, ta sẽ cho người đưa nàng đến biệt viện, sau này ta tuyệt đối không bạc đãi nàng, chỉ có điều từ nay về sau, nàng không bao giờ có thể xuất hiện trước mặt chúng ta nữa.”




Cận Thiệu Khang lau nước mắt cho nàng, dịu dàng nói: “Không liên quan gì đến nàng cả, là ta không tốt nên nàng mới không tin ta. Còn nàng quá tốt, nên ta mới tin nàng.”



Tưởng Nhược Nam vừa khóc vừa cười: “Thiếp đâu có chỗ nào tốt như thế, nói thẳng ra, thiếp rất xấu.”



“Sai rồi, trong lòng ta, chẳng ai tốt bằng nàng.”



Hắn cầm tay nàng chầm chậm đi về phía trước, gió nhẹ nhàng thổi qua hai người họ, ánh mặt trời đầu thu như những sợi tơ vàng óng thả xuống người họ, lòng họ vô cùng ấm áp.



“Thiệu Khang, hôm ấy ở Càn Thanh cung, nhìn chàng vì thiếp mà kháng chỉ, thiếp đã rất muốn quay về bên chàng rồi.”



“Khi ấy, nàng còn chưa biết chuyện của Thanh Đại phải không?”



“Đúng, thiếp không biết. Nhưng thiếp nghĩ, bản thân thiếp không thập toàn thập mĩ, sao có thể yêu cầu người khác hoàn mĩ đây, không được phạm sai lầm gì đây? Mặc dù chàng đã làm chuyện có lỗi với thiêp, nhưng bao nhiêu năm nay. Lòng chàng vẫn chỉ có thiếp, hơn nữa còn tình nguyện từ bỏ tất cả đều là vì không muốn lấy người con gái khác, vậy thì tại sao thiếp không thể tha thứ cho chàng?”



“Trong lòng nàng cũng chỉ có mình ta, Nhược Lan, không cần phải ngượng ngùng về điểm này, ta rất vui. Bao nhiêu năm nay, bên cạnh nàng cũng không có ai khác, dù một người đàn ông như Tả Bá Xương cũng không thể khiến nàng rung động, nàng như thế, đương nhiên xứng đáng được ta chờ đợi. Nhược Lan, năm tháng dài lê thê, hai chúng ta chỉ cần một người đi chệch đường thì hôm nay đã không thể về bên nhau nữa.”



“Nói nghe cứ như ông trời đang thử thách chúng ta vậy.”



Đúng thế, đúng là thử thách, Tưởng Nhược Nam thầm nghĩ. Hai người họ đã trưởng thành, mặc dù uổng phí năm năn, nhưng khiến hắn càng thấy rõ tình cảm của nàng. Còn nàng, không còn là một cô nương chỉ biết nghĩ cho mình, thận trọng bảo vệ mình nữa. Từ nay về sau, nàng sẽ nghĩ cho người khác, biết thế nào gọi là sự tin tưởng.



Cuộc sống sau này giữa họ có lẽ còn nhiều thử thách phải trải qua, nhưng nàng không hề sợ hãi. Bởi nàng biết, trái tim họ luôn bên nhau.



Cận Thiệu Khang chỉ về phía cửa cung nói: “Nàng nhìn xem, là mẫu thân và bọn trẻ.”



Tưởng Nhược Nam ngẩng đầu lên nhìn, thấy một chiếc xe ngựa đứng chờ ở cửa cung. Trước xe ngựa, Thái phu nhân cùng hai đứa trẻ đứng đó, thấy họ, Thái phu nhân lập tức mỉm cười.



Bọn trẻ một trước một sau lao về phía cha mẹ, “Cha, mẹ.” Vui mừng nhào vào lòng họ.



Hai người mỗi người bế một đứa, quay sang nhìn nhau cười, chầm chậm đi về phía trước.



Cuộc sống hạnh phúc, vừa mới bắt đầu.