Thế Gia Danh Môn

Chương 25 :

Ngày đăng: 14:44 18/04/20


5.5



Khi đến viện tử, thấy cửa đóng chặt, Vân Tiếu mở cửa ra, dẫn Lưu Tử Căng và Tưởng Nhược Nam vào, trong sân có một cây hòe, mây khóm hoa dại, cảnh sắc tiêu điều.



Vài a hoàn ngồi trên bậc thềm chơi đùa, Vân Tiếu thấy họ thì hỏi: “Tiểu thư đang làm gì?”



A hoàn lắc đầu đáp: “Không biết ạ, tiểu thư không cho bọn nô tỳ vào.” Nói rồi lại nhìn cánh cửa đóng chặt phía sau.



Lưu Tử Căng chau mày, bước lên phía trước đẩy cửa ra, nhưng cửa đã bị chốt trong, không đẩy được, Lưu Tử Căng gọi: “Tử Đồng, mở cửa!”



Bên trong lập tức vọng ra tiếng khóc: “Đi hết đi, đi đi, muội không muốn gặp ai, đi hết đi!”



Lúc này, một a hoàn từ ngoài bước vào, tới bên Lưu Tử Căng nói: “Thiếu gia, sáng sớm nay khi ngủ dậy tâm trạng của tiểu thư đã không tốt rồi, không chịu gặp ai.”



Tưởng Nhược Nam bước lên hỏi: “Là vì sao?”



A hoàn nghe tiếng quay lại, thấy Tưởng Nhược Nam thì mặt biến sắc, “Á” lên một tiếng lớn.



Trong lúc kích động, cô ta chỉ Tưởng Nhược Nam lắp bắp: “Cô… cô đến đây làm gì?”



Lưu Tử Căng lập tức quát: “Mai Hương, không được vô lễ! Đây là Hầu phu nhân!”



Hai mắt Mai Hương đỏ hoe, “cộp” một tiếng quỳ xuống trước mặt Lưu Tử Căng: “Công tử, đều là do cô ta hại tiểu thư mà!”



Trong phòng vang lên tiếng hét vừa kinh hãi vừa run rẩy của Lưu Tử Đồng: “Mai Hương, là ai? Là ai đến?”



Tưởng Nhược Nam bước tới trước cánh cửa đóng im ỉm, dịu dàng nói: “Lưu tiểu thư, là ta, Tưởng Nhược Lan, ta đến nhận lỗi với tiểu thư! Tiểu thư mở cửa ra đi!”




“Nói lời phải giữ lời, Tưởng Nhược Lan, nếu cô hối hận, thì ta có thể làm gì cô chứ? Giờ cô là Hầu phu nhân cơ mà!”



“Ta có thể viết giấy làm bằng chứng!”



Bên này Lưu Tử Căng bắt đầu thấy lo lắng cho muội muội, chỉ sợ dã tính của Tưởng Nhược Lan tái phát, sẽ không có lợi cho nàng. Nhưng nhìn mãi nhìn mãi, thấy muội muội đã không còn bộ dạng co rúm trước đó nữa, ngược lại còn hung hăng đấu khẩu với Tưởng Nhược Lan, còn Tưởng Nhược Lan rõ ràng đã dùng kế khích tướng, thấy Tưởng Nhược Lan vì muốn chữa bệnh cho muội muội mà phải đánh cược, trong lòng y bất giác cảm động.



Bệnh tình của muội muội, đến y cũng không chắc có thể chữa khỏi hoàn toàn hay không, Tưởng Nhược Lan thân là nhất phẩm phu nhân lại đưa ra lời đánh cược hoang đường như vậy, nhảy xuống nước trước mặt mọi người, đây không phải chuyện nhỏ, còn nàng chịu làm vậy chỉ vì muốn chữa bệnh cho muội muội mà thôi…



Chỉ riêng tâm ý này của nàng, bao oán hận trước đó của Lưu Tử Căng đã hoàn toàn biến mất.



Bên kia, Tưởng Nhược Nam đã viết giấy làm chứng ngay trước mặt Lưu Tử Đồng, còn điểm chỉ vào giao cho cô ta.



Lưu Tử Đồng liếc mắt nhìn, bĩu môi: “Chữ thật xấu!”



Tưởng Nhược Nam hừ một tiếng: “Chữ xấu thì liên quan gì, chỉ cần tôi có thể chữa bệnh cho cô là được rồi!”



Lưu Tử Đồng cất tờ giấy đi, “Được, hôm nay ngươi đã hứa, nếu ngươi không chữa được bệnh cho ta, ta nhất định sẽ bắt ngươi phải nếm nỗi khổ mà ta từng phải chịu.”



Tưởng Nhược Nam cười cười, dù ta có nhảy xuống nước, cũng sẽ không biến thành bộ dạng giống ngươi, có điều chỉ cần Lưu Tử Đồng chịu để nàng điều trị, nàng đã rất thỏa mãn rồi. Người con gái này, nàng không muốn cuộc đời cô ta thê thảm như thế, cũng coi như nàng bồi thường thay cho Tưởng Nhược Lan.



Tưởng Nhược Nam quay đầu qua, nhìn Mai Hương nói: “Ngươi đi mang hai đồng tiền đến đây, và một ít dầu!”



Lưu Tử Căng lạ lẫm hỏi: “Định làm gì?” Lưu Tử Đồng cũng nghi ngờ nhìn nàng: “Tưởng Nhược Lan, rút cuộc ngươi có làm được không, ngươi đừng làm bừa!”



Tưởng Nhược Nam cười thần bí, “Có phải làm bừa hay không, đợi lát nữa rồi biết!”