Thế Gia Danh Môn

Chương 28 :

Ngày đăng: 14:44 18/04/20


6.3



Vu Thu Nguyệt đang ngắm nghía một chiếc bình hoa tráng men Pháp Lang mạ vàng do Cổ Bảo trai gửi tặng. Mặc dù thân làm thiếp, nhưng Thái phu nhân rất hào phóng với cô ta, biết cô ta thích chơi đồ cổ, bèn bảo trưởng quỹ của Cổ Bảo trai mang những thứ quý giá ra cho cô ta lựa chọn.



Lúc này, đại a hoàn vừa được thăng chức của cô ta là Lệ Châu vội vội vàng vàng chạy vào thông báo, buổi trưa Hầu gia đến Thu Đường viện!



Vu Thu Nguyệt thất kinh, trượt tay, “choang” một tiếng, chiếc bình hoa giá trị vài trăm lượng bạc lập tức rơi xuống đất vỡ tan thành trăm mảnh!



Thu Nguyệt vừa giận vừa cuống, lập tức cho Lệ Châu một cái bạt tai, “Nô tỳ đáng chết, ngươi không thể đợi ta đặt bình hoa xuống rồi hãy nói sao?”



Lệ Châu quỳ xuống đất dập đầu lia lịa xin tha: “Nô tỳ biết tội, nô tỳ biết tội!”



Lúc này, mấy a hoàn nghe thấy tiếng động bèn chạy vào, a hoàn Nguyệt Đào do Thái phu nhân ban cũng ở trong số đó.



Nguyệt Đào nhìn những mảnh vỡ dưới đất, hỏi: “Di nương, có chuyện gì thế?”



Vu Thu Nguyệt vội thu lại vẻ mặt giận dữ của mình, chỉ vào Lệ Châu mắng: “Lệ Châu không cẩn thận nên làm vỡ bình hoa thôi!”



Nguyệt Đào nhìn đống sứ vỡ dưới đất rồi lại nhìn Lệ Châu mặt sưng đỏ, không nói gì nữa, chỉ gọi bọn hầu nhỏ vào dọn dẹp sạch sẽ, sau đó quay người đi ra.



Vu Thu Nguyệt căm hận trừng mắt lườm Nguyệt Đào một cái, nghiến răng: “Thật không chỗ nào không xuất hiện!” Sau đó bước tới cạnh Lệ Châu, hạ giọng hỏi: “Hầu gia ở đó bao lâu?”



“Nghe nói không ở bao lâu đã rời đi.”



Vu Thu Nguyệt cắn chặt môi, lầm bầm nói: “Mụ đàn bà chết tiệt, lại dám tranh Hầu gia với ta, không mang gương ra mà soi lại mình!”



Sáng sớm hôm sau, Tưởng Nhược Nam theo thông lệ tới thỉnh an Thái phu nhân. Hôm nay nàng đến sớm, Thái phu nhân vừa dậy, bà sợ Tưởng Nhược Nam ngồi ở phòng ngoài một mình buồn, bèn bảo Liễu Nguyệt gọi nàng vào phòng trong.



Trong phòng, Thái phu nhân đã mặc xong y phục, bọn a hoàn đang giúp bà rửa mặt chải đầu. Thái phu nhân ngồi trước bàn trang điểm, nhìn Tưởng Nhược Nam qua gương đồng, cười nói: “Con thật vô dụng, hôm qua ta đã tạo cơ hội giúp con, mà con lại không giữ được Hầu gia!”



Lòng Tưởng Nhược Nam vô cùng oán hận, lão thái thái, bà thật sự không cần phải nhiệt tình như vậy đâu.



Nàng cố tỏ vẻ cảm kích, “Mẫu thân, con biết người có ý tốt, nhưng Nhược Lan không được Hầu gia yêu quý, Nhược Lan…” Nàng cúi đầu, giống như khó xử, “Nhược Lan giờ không có ý định gì khác, chỉ cần mẫu thân thương Nhược Lan là đủ rồi.” Vì vậy, lão thái thái, xin bà đừng làm những việc tương tự nữa!



Thái phu nhân cười, đáp: “Con nói gì thế, con còn trẻ như vậy, giờ ta thương con, nhưng sau này ta không còn nữa, con sẽ làm thế nào?”



Tưởng Nhược Lan vội vàng đi đến bên cạnh Thái phu nhân, giúp bà bóp vai, cười: “Mẫu thân nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi!”
Cô ta quay đầu lại nhìn Tưởng Nhược Nam, ánh mắt lộ vẻ sợ sệt, Cận Yên Nhiên còn cảm nhận được bàn tay cô ta đang khẽ run trong tay mình, lòng bất giác nảy sinh thương cảm.



Vu Thu Nguyệt nhìn Tưởng Nhược Nam một cái, giống như hạ quyết tâm gì đó, thần sắc trên mặt trở nên kiên nghị, “Chuyện này không thể trách tỷ tỷ, là Thu Nguyệt sơ suất, không cầm chắc ly trà. Thu Nguyệt không muốn vì chuyện này khiến cửa nhà không yên, khiến Thái phu nhân và Hầu gia phải lo lắng, mong Thái phu nhân đừng truy cứu nữa!” Nói xong, cô ta buông tay Cận Yên Nhiên, quỳ xuống trước mặt Thái phu nhân.



Lệ Châu quỳ phía sau tỏ ra không phục, lập tức lên tiếng: “Di nương, sao người lại nói như vậy, rõ ràng là phu nhân…”



Vu Thu Nguyệt quay đầu lại quát: “Lệ Châu im miệng! Ta đã dặn ngươi không được nói bừa, ngươi lại khiến chuyện này ầm ĩ như vậy, thật khiến ta quá thất vọng!”



Những lời cô ta vừa nói giống như đang giải thoát cho Tưởng Nhược Nam, nhưng người khác nghe thì lại có cảm giác, cô ta đang vì sự bình yên và vui vẻ của gia đình mà cam tâm tình nguyện nhịn nhục.



Lệ Châu nước mắt tuôn xuống như mưa, bộ dạng như rất đau lòng vì chủ nhân của mình phải chịu ấm ức, đột nhiên hét gọi: “Di nương…”



Nghe thấy tiếng gọi của Lệ Châu, hai mắt Vu Thu Nguyệt cũng đỏ hoe, cô ta giơ tay lau nước mắt, khi tay sắp chạm vào mắt mới nhận ra đó là bàn tay bị thương, vội vàng đổi sang bàn tay kia. Một loạt những động tác ấy khiến tất cả mọi người đều vô thức quay sang tập trung vào vết thương trên tay cô ta, một mặt khiến họ nảy sinh thương cảm, mặt khác, khiến người ta cho rằng, cô ta bị thương nặng như vậy, nhưng không những không oán trách nửa lời, còn tìm cách “chạy tội” cho kẻ “thủ ác”, thật hiếm có người nào làm được như thế.



Tưởng Nhược Nam lạnh lùng nhìn cảnh hai chủ tớ kẻ tung người hứng, lòng thầm thở dài, một vở bi kịch, nhân vật nữ quá đáng thương.



Mẹ kiếp, buồn nôn!



Nhưng màn “biểu diễn” này của Vu Thu Nguyệt lại rất thành công, ít nhất là cô ta cũng khiến Cận Yên Nhiên cảm động, Cận Yên Nhiên vừa kéo cô ta, vừa đau lòng nói: “Thu Nguyệt tẩu tẩu, mọi người đều hiểu tâm ý của tẩu, nhưng không làm như vậy được! Tẩu không thể yếu đuối như thế, tẩu càng nhường nhịn, người ta càng tác oai tác quái, hôm nay chỉ làm tẩu bị bỏng, ai biết sau này sẽ còn làm những chuyện gì?” Nói rồi ngẩng đầu nhìn Thái phu nhân: “Mẹ, chuyện này quyết không thể cho qua, nhất định phải điều tra rõ ràng, trả lại công bằng cho Thu Nguyệt tẩu tẩu!” Rồi lại quay đầu nhìn Tưởng Nhược Nam, nói rành mạch từng từ từng chữ: “Nếu để mặc những người này ngông cuồng, ai biết lần sau sẽ xảy ra chuyện gì?”



Vương thị cũng xen vào: “Đúng thế, cũng may lần này vết thương của tiểu tẩu tử không quá nghiêm trọng, nhưng lần sau thì sao? Nếu thật sự để xảy ra chuyện gì, tiểu tẩu tử đây là quý thiếp do Hoàng thượng ban hôn, khi ấy chỉ e là thể diện của Hầu gia cũng chẳng còn giữ được nữa!”



Nhắc đến Hầu gia, Thái phu nhân không thể giữ vẻ mặt bình tĩnh, cả đời này người mà bà thương nhất, quan tâm nhất chính là đứa con trai này, con trai bà khó khăn lắm mới tạo dựng được thể diện như ngày hôm nay, bà quyết không để bất kỳ kẻ nào khinh nhờn vinh quang ấy!



Chuyện lần này không nghiêm trị không được! Thái phu nhân thầm nghĩ, nếu thật sự là Nhược Lan làm, cũng cần phải dạy cho nàng một bài học, để nàng học cách tiết chế bản thân! Phải cho nàng biết rằng, nàng đã được gả vào Cận gia, là người của Cận gia, thì phải tuân thủ quy tắc của Cận gia! Đừng nói giờ nàng đã bị thất sủng nơi Thái hậu, cho dù Thái hậu vẫn còn yêu thương sủng ái nàng như trước kia, cũng không thể can thiệp vào việc mẹ chồng dạy dỗ con dâu của bà!



Nghĩ đến đây, Thái phu nhân nhìn Vu Thu Nguyệt vẫn đang quệt nước mắt, nói: “Tâm ý của con ta hiểu, nhưng chuyện lần này đã không còn là chuyện riêng của con nữa, là liên quan tới thể diện của Hầu gia chúng ta, không thể cho qua dễ dàng thế được!”



Vu Thu Nguyệt ngẩng đầu, làm bộ làm tịch như bối rối gọi một tiếng: “Thái phu nhân…”



Thái phu nhân xua tay: “Con đừng nói thêm gì nữa, cứ đứng sang một bên đi.”



Vu Thu Nguyệt lúc này mới ngoan ngoãn ngồi vào ghế của mình. Mỗi lần ánh mắt chạm phải cái nhìn của Tưởng Nhược Nam, đều vờ sợ sệt kinh hãi co rúm người lại.



Tưởng Nhược Nam hận không thể cho cô ta một cái bạt tai!