Thế Gia Danh Môn

Chương 30 :

Ngày đăng: 14:44 18/04/20


6.5



Về đến Thu Đường viện, Tưởng Nhược Nam mặt mày lạnh nhạt xông vào phòng, vừa vào đã gọi: “Ánh Tuyết, mang chiếc roi của ta ra đây!”



Ánh Tuyết chạy đi tìm chiếc roi đặt vào tay Tưởng Nhược Nam.



Tưởng Nhược Nam đón lấy dùng sức quật, chiếc roi kêu “vút” một tiếng, tạo thành hình vòng cung đẹp mắt trên không trung, sau đó đập bộp xuống dưới đất.



Nói ta là bà la sát? Hôm nay ta “la sát” cho các người xem, kẻ nào dám động vào một sợi lông trên người ta…



***



Gần tối, Cận Thiệu Khang từ phủ nha về bèn đến thẳng Tùng Hương viện thỉnh an mẫu thân.



Đến Tùng Hương viện, lại thấy Cận Yên Nhiên đang cùng mẫu thân ngồi bên cửa sổ, miệng không ngừng nói gì đó, bộ dạng của Cận Yên Nhiên hình như rất kích động. Hai người nghe có tiếng động, đồng loạt quay đầu lại, Thái phu nhân cười, nói: “Hầu gia, con về thật đúng lúc, muội muội con cứ càm ràm bên tai ta mãi, khiến ta sắp phiền chết rồi đây!”



Cận Thiệu Khang đi đến, Liễu Nguyệt đưa a hoàn vào hầu hắn ngồi xuống, đưa khăn mặt cho hắn lau tay lau mồ hôi, rồi lại dâng trà thanh nhiệt giải khát.



Cận Thiệu Khang nhấp một hớp, nhìn Cận Yên Nhiên, cười hỏi: “Yên Nhiên, không phải đang quấn lấy mẹ đòi mua đồ đấy chứ?”



Cận Yên Nhiên đi tới, ngồi xuống cạnh hắn, kéo cánh tay hắn nói: “Ca ca, theo lý mà nói, huynh vất vả cả ngày trời mới được về nghỉ ngơi, muội không nên mang chuyện trong nhà ra làm phiền huynh. Nhưng chuyện này, huynh không biết không được!”



Cận Thiệu Khang thấy muội muội nói bằng giọng nghiêm trọng như vậy bèn đặt ly trà trong tay xuống, tò mò hỏi: “Chuyện gì thế?”



Lông mày Cận Yên Nhiên dựng ngược, trong giọng nói còn cả sự bực tức, “Ca ca, huynh phải biết hôm nay Tưởng Nhược Lan huênh hoang thế nào…” Nói rồi đem chuyện Tưởng Nhược Lan làm Vu Thu Nguyệt bị bỏng, không những không nhận lỗi, mà còn càn quấy, nói Vu Thu Nguyệt hãm hại mình, cuối cùng còn đánh Vu Thu Nguyệt trước mặt mọi người. Cận Yên Nhiên kể lại rành mạch, thậm chí những lời ngông nghênh của Tưởng Nhược Nam cô ta cũng kể lại cho Cận Thiệu Khang nghe không sót một từ.



“Ca ca, muội chưa bao giờ gặp một người ngông cuồng vô phép vô tắc như chị ta, chị ta còn nói, chị ta có thể khiến Hoàng thượng ban hôn đấy là bản lĩnh của chị ta! Còn nói Thu Nguyệt tẩu tẩu đã tình nguyện bước chân vào Cận gia làm thiếp thì phải chấp nhận. Càng quá đáng hơn nữa là, chị ta còn nói Thu Nguyệt tẩu tẩu cố ý tự đổ trà nóng lên người mình để hãm hại chị ta, nói Thu Nguyệt tẩu tẩu là tiểu nhân, là con dao hai lưỡi. Ca ca, khắp Hoàng thành này ai không biết con gái Vu gia học rộng biết nhiều, dịu dàng hiền thục, chúng ta biết Thu Nguyệt tẩu tẩu cũng lâu như thế rồi, tẩu ấy lúc nào cũng dịu dàng như nước, thấu tình đạt lý. Thu Nguyệt tẩu tẩu sao có thể là loại người mà chị ta nói, người ta sao có thể vờ vịt giả tạo trong một thời gian dài như vậy chứ?”



Nói đến đây, cô ta quay sang nhìn Thái phu nhân một cái, giọng không phục: “Mẹ rõ ràng là nhìn thấy Tưởng Nhược Lan đánh người, nhưng lại không mang gia pháp ra giáo huấn chị ta, để chị ta huênh hoang đem a hoàn rời đi. Nhìn bộ dạng đau lòng buồn bã của Thu Nguyệt tẩu tẩu, con thật không chịu nổi! Ca ca, chuyện này huynh phải đứng ra làm chủ thay Thu Nguyệt tẩu tẩu, nếu đến huynh cũng không giúp tẩu ấy, thì chẳng ai có thể giúp tẩu ấy nữa!”



Cận Yên Nhiên nói một hơi hết chuyện, thấy ca ca chỉ thoáng chau mày chứ không nổi cơn thịnh nộ như trong tưởng tượng của mình, cô ta bất giác bật hỏi: “Ca ca, huynh có nghe muội nói không đấy?”



Thái phu nhân ngồi bên cạnh, lên tiếng: “Ca ca con vừa về, còn chưa thở xong con lại mang mấy chuyện vụn vặt ấy ra làm huynh con phiền lòng, con hãy về trước đi, đừng làm phiền ca ca của con nữa. Chuyện này con không phải lo, hãy nghiêm túc học cho tốt nữ công gia chánh, những việc khác quản ít thôi!”




Lúc này Thái phu nhân mới quay đầu lại, nhìn nàng nói: “Con cũng biết mình lỗ mãng sao? Giờ con đã là nhất phẩm Cáo mệnh rồi, tính cách nóng nảy đó phải sửa đi, nếu không, không phải lỗi của con, cũng sẽ thành lỗi của con đấy!”



Tim Tưởng Nhược Nam đập mạnh một cái, nói như vậy thì, Thái phu nhân thật sự tin nàng rồi!



Nàng thấy nhẹ nhõm hơn, vội vàng đi đến cạnh Thái phu nhân, vừa hay Liễu Nguyệt cũng đã chải đầu xong cho bà, nhường vị trí phía sau Thái phu nhân cho nàng. Tưởng Nhược Nam nhảy vào lấp chỗ trống, vừa bóp vai cho Thái phu nhân, vừa nhẹ nhàng nói: “Mẫu thân, khi ấy con có nghĩ được gì nhiều đâu, con cũng biết Hầu gia thích cô ta, vì vậy con đâu muốn làm khó, đến viện tử của cô ta con cũng chưa từng bước chân vào. Nhưng quy tắc là quy tắc, con bảo cô ta tới thỉnh an thì có gì là sai, vậy mà cô ta lại giở trò để hãm hại con, sao con có thể nhịn được, nhất thời nóng nảy, nên mới đánh cô ta, chứ con không có ý bất kính với mẫu thân!”



Thái phu nhân được Tưởng Nhược Nam bóp vai toàn thân rất dễ chịu, lại thấy nàng nhỏ nhẹ nhận lỗi với mình, cơn giận trong lòng cũng đã tiêu tan phần nào. Bà quay lại, nhìn Tưởng Nhược Nam cười, đáp: “Con biết sai thì tốt!” Rồi lại chau mày, “Về phần Vu Thu Nguyệt…”



Tưởng Nhược Nam vội nói tiếp: “Con đang định cầu xin Thái phu nhân, Vu di nương đang bị thương, cô ta lại là người mà Hầu gia thích, chuyện lần này cho qua đi ạ.” Chuyện lần này căn bản không thể nói rõ, cô ta lại là người mà Hầu gia thương yêu, thân mang thương tích, có lẽ Thái phu nhân cũng sẽ không trừng phạt cô ta. Nếu đã như vậy, chi bằng nàng hãy làm một hành động thuận nước đẩy thuyền, tiện cũng thể hiện sự độ lượng của mình cho Thái phu nhân hiểu.



Thái phu nhân nhìn nàng bằng ánh mắt ngạc nhiên, bà còn tưởng Tưởng Nhược Lan sẽ cầu xin bà trừng phạt Vu Thu Nguyệt, không ngờ nàng lại hiểu chuyện như thế! Có thể thấy nàng thật sự yêu con trai bà, vì vậy mới nhũn nhặn cầu toàn, lấy lòng con trai bà như thế.



Thái phu nhân bất giác thấy thương xót nàng.



Thực ra, bà cũng không định nghiêm trị Vu Thu Nguyệt, Vu Thu Nguyệt là con gái của chính thất Vu gia, lại đang bị thương, nếu dùng gia pháp, ngộ nhỡ cô ta không chịu được mà xảy ra chuyện gì, thì bà cũng không biết ăn nói với Vu gia thế nào.



“Cũng không thể cứ thế bỏ qua được, cần phải để con bé biết mà tiết chế hơn, thế này đi, ta bắt nó chép một trăm lần kinh Phật, rồi trừ một tháng bạc của nó vậy.”



Một kiểu trừng phạt thật… vô thưởng vô phạt, Tưởng Nhược Nam lẩm bẩm trong lòng, nhưng ngoài mặt lại cười rất tươi: “Đa tạ mẫu thân.”



Thái phu nhân cười vỗ vỗ tay nàng, rồi bảo nàng cùng dùng bữa sáng với mình.



Đang ăn, Liễu Nguyệt đột nhiên vào bẩm báo: “Thái phu nhân, trong cung có người đến.”



Thái phu nhân ngẩng đầu lên, “Là ai thế?”



Lúc này, một người phụ nữ bận cung trang bằng lụa màu nâu tiến vào. Bước chân nho nhã, khí độ ung dung.



Tưởng Nhược Nam nhìn người phụ nữ, từ từ đứng lên, vào giây phút ấy, nàng như nhìn thấy mùa xuân.



“Diệp cô cô!”