Thế Gia Danh Môn
Chương 39 :
Ngày đăng: 14:44 18/04/20
8.3
Cận Yên Nhiên nghe thấy thế, tò mò vén rèm lên nhìn ra ngoài, nhìn một lát bèn thở dài: “Là xe ngựa ủa Từ tiểu thư phải không nhỉ?”
“Từ tiểu thư nào?” Không thể không nói, các quý nữ tiểu thư trong Hoàng thành này thật quá nhiều, đi đến đâu cũng có thể gặp.
“Chẳng phải chính là muội muội của Thục phi nương nương sao? Cậy Thục phi nương nương đắc sủng nên hằng ngày rất huênh hoang, hôm nay không biết đã đâm phải người nào mà lại bị chặn đường thế kia!” Nói xong, cô ta quay đầu lại, nhìn Tưởng Nhược Nam: “Tẩu tẩu, chi bằng chúng ta xuống xem thế nào, từ lâu muội đã không thuận mắt với Từ Uyển Thanh này rồi, hôm nay phải xem bộ dạng bị ‘mắc nghẹn’ của cô ta mới được!”
Lần này thật hợp ý Tưởng Nhược Nam, chẳng mấy khi có trò hay để xem, sao lại bỏ lỡ, nhưng nàng vẫn nghiêm sắc mặt đáp: “Không được, để ca ca muội biết, lại lôi ‘Nữ luận ngữ’ ra giáo huấn ta!”
Cận Yên Nhiên cúi đầu, lẩm bẩm: “Tẩu không nói, muội không nói, ca ca sao có thể biết được?”
Tưởng Nhược Nam mỉm cười, không nói gì thêm nữa, hai người đeo mạng che mặt rồi xuống xe, đi qua đám dông, tới chỗ gần với nơi xảy ra tai nạn nhất, theo sau là a hoàn và kẻ hầu. Đám người xung quanh thấy họ quý phái, đều không hẹn mà cùng dạt sang hai bên nhường đường.
Hai người nhìn vào hiện trường, chỉ thấy có mấy đại hán ăn vận như nông phụ đứng chắn trước xe ngựa của Từ tiểu thư, người nào người nấy sắc mặt đều giận dữ. Cách đó không xa là một nông phụ bế đứa bé tầm năm, sáu tuổi trong lòng gào khóc. Đứa trẻ ấy mặt vàng ệch, hai mắt nhắm chặt, hôn mê bất tỉnh, trên người có nhiều vết máu, nhìn có vẻ bị thương không nhẹ.
Cận Yên Nhiên nghé tai Tưởng Nhược Nam nói nhỏ: “Không phải liên quan tới mạng người đấy chứ, tẩu tẩu nhìn đứa trẻ kia…” Giọng tỏ rõ sự xót thương.
Lúc này, phu xe trên xe ngựa quất roi về phía nông phụ kia, hung ác gào lên: “Còn không mau tránh ra, không thấy đây là xe ngựa của ai hay sao mà dám ngăn cản, không muốn sống nữa à?”
Chiếc roi lập tức để lại một vệt máu trên mặt người nông phụ kia. Gân xanh trên trán bà ta lập tức hằn lên, hai tay nắm chặt, rõ ràng là đang tức giận cực độ, nhưng vẫn cố gắng kiềm chế, chỉ vào tên phu xe hét: “Rõ ràng là xe ngựa của các ngươi đâm vào con trai ta, lại còn dám phủi đít đuổi người đi sao? Nơi đây dưới chân thiên tử, dù ngươi có mang thân phận gì cũng không thể ngạo ngược vô lý thế được! Các ngươi hoặc tìm đại phu khám bệnh cho con trai ta hoặc đền bạc cho ta, nếu không hôm nay đừng hòng đi!” Hai nông phụ đứng bên cũng lập tức lên tiếng phụ họa theo.
Tên phu xe rõ ràng chẳng coi bọn họ ra gì, hắn khua khua chiếc roi trong tay lên cười nhạt, đáp: “Thì ra là muốn gạt bạc! Nói cho các ngươi hay, một cắc cũng không có. Rõ ràng là tên oắt con kia tự xông ra, bị đâm còn oán trách ai, các ngươi định trút cả lên đầu bọn ta thì cũng phải hỏi xem tiểu thư của bọn ta là ai chứ?”
Mọi người xung quanh nghe thấy vậy, bất giác ồ lên những lời phản kháng bất mãn.
“Rõ ràng là chiếc xe đó hung hăng, lao ngang lao dọc, đứa trẻ không tránh kịp mà!”
“Đúng thế, ta cũng nhìn thấy, làm thế chẳng phải nói dối không chớp mắt ư?”
“Hừ, mọi người nói nhỏ thôi, người ngồi trong xe ngựa này là Từ tiểu thư, để cô ta nghe được thì không yên với cô ta đâu!”
“Tiểu thư của Từ phủ đấy…”
Mọi người nghe đến tiểu thư của Từ phủ đột nhiên im bặt.
Cũng đã gần giờ Ngọ, ánh nắng chói trang như thiêu đốt mặt đất, hơi nóng khiến người ta muốn ngất xỉu, nhưng cho dù là như thế, đám người vây quanh đó chờ xem náo nhiệt vẫn chẳng hề có ý rút lui, mọi người ai ai cũng cố chen vai nhích đầu, khí thế hùng hục như không biết kết quả sẽ không chịu thôi vậy, có thể thấy đặc tính ưa náo nhiệt, thích “hóng chuyện” của bách tính muôn dân, không phân biệt thời đại, thời gian.
“Phu nhân, tiểu thư, hai người hãy lên xe đi, nắng to thế này, cẩn thận không bị cảm mất!” Ánh Tuyết đứng bên cạnh khuyên nhủ.
Từ Uyển Thanh tức tới mức đỏ bừng cả mặt, chỉ vào Tưởng Nhược Nam mà mắng: “Tưởng Nhược Lan, ngươi muốn làm gì? Ngươi dựa vào cái gì mà không cho ta đi?”
Tưởng Nhược Nam quay trở lại bên cạnh đứa bé, nhìn Từ Uyển Thanh, thong thả đáp: “Từ Uyển Thanh, hôm nay ngươi không nhận lỗi với những người này, không đền bù tổn thất cho họ, thì ngươi đừng hòng ra khỏi đây!” Đoạn lại ngồi xổm xuống kiểm tra cho đứa bé.
Khi sờ vào da đứa bé cảm giác rất nóng, mặc dù nhiều chỗ bị thương, nhưng đều là vết thương ngoài da, không đủ để khiến nó bị hôn mê bất tỉnh. Trong lúc suy nghĩ nàng ngẩng đầu lên nhìn người phụ nữ vừa tỉnh lại: “Trước khi thằng bé ngất đi có phải đã nói nó đau đầu, khát nước và ra nhiều mồ hôi, bộ dạng mệt mỏi không?”
Người phụ nữ đó nước mắt ròng ròng đáp: “Đúng thế, tôi còn tưởng Bảo Nhi muốn ngủ. Chúng tôi đang vội rời thành, vì vậy cũng không để ý tới nó!”
Tưởng Nhược Nam đã hiểu, trước khi bị xe ngựa đâm thằng bé đã cảm nắng, lại thêm cú đâm kia, thương thế trên người cộng với tâm trạng kinh hãi khiến thằng bé hôn mê bất tỉnh. Tình hình của nó nghiêm trọng hơn mẫu thân nó nhiều.
Nàng ngẩng đầu lên, hỏi mọi người đang đứng xung quanh: “Gần đây có y quán nào không?”
Một người trong bọn họ đáp: “Cách đây hai con đường có một y quán, nếu đi mất tầm một khắc!” Một khắc tương đương với nửa tiếng, vết thương bên ngoài không sao, nhưng trúng cảm lại không thể kéo dài như thế.
Bên này Từ Uyển Thanh hét, “Nực cười, đứa bé đó tự nhào ra, liên quan gì tới bổn tiểu thư ta? Muốn bổn tiểu thư nhận lỗi với chúng? Không sợ bọn chúng tổn thọ hay sao?” Trước đó cô ta đã không thừa nhận, giờ lại càng không bao giờ thừa nhận.
Ba người nông phu kia bị đánh, đã biết sự lợi hại của họ nên không định dây dưa thêm nữa. Cha đứa bé nói với Tưởng Nhược Nam: “Thưa phu nhân, cảm tạ phu nhân đã ra tay giúp đỡ, sự sống chết của thằng bé là do ông trời định đoạt, không dám làm phiền phu nhân thêm nữa!” Nói xong, chực trào nước mắt ôm đứa trẻ đi.
Tưởng Nhược Nam ngăn anh ta lại, “Sự sống chết của con người giờ không còn do ông trời quyết định nữa, mà là do ta quyết định, nếu ngươi bỏ đi thì đứa bé này thật sự sẽ không thể cứu được đâu!” Một mạng sống, Tưởng Nhược Nam không thể buông tay đứng nhìn. Thấy vẻ mặt người phụ nữ tràn đầy kỳ vọng, nhưng chồng chị ta lại do dự, nàng nói tiếp: “Các ngươi đừng sợ, chỉ là ta không nỡ nhìn đứa trẻ này có chuyện thôi, tuyệt đối không gây phiền phức gì cho các ngươi cả!”
Có lẽ giọng nói đầy thành ý của Tưởng Nhược Nam đã khiến họ cảm động, người phụ nữ kéo cánh tay chồng thỉnh cầu: “Cha nó, vị phu nhân này tâm sáng như Bồ Tát, bản lĩnh cao siêu, có thể cứu được tôi, nhất định cũng sẽ cứu được Bảo Nhi, cha nó, chúng ta chỉ có mỗi đứa con này…” Nói tới đây nước mắt lại lã chã rơi.
Người chồng mắt đỏ hoe, cúi đầu nhìn đứa con gầy yếu trên tay, sau đó đặt thằng bé xuống.
Tưởng Nhược Nam bấm nhân trung của đứa trẻ, sau đó xoa bóp huyệt Thái Dương, nhưng hai mắt đứa bé vẫn nhắm chặt, không có chút phản ứng nào. Tưởng Nhược Nam chau mày, muốn người phụ nữ giúp nàng một tay, cởi y phục trên người đứa trẻ ra, nàng gọi Ánh Tuyết đến quán rượu mua dầu ăn mang tới.
Nàng lấy đồng tiền ra, cạo gió trên phần trán của nó, ở huyệt ấn đường, nhân trung, sau khi cạo ra vệt đỏ, nàng lại gọi người phụ nữ kia bảo chị ta lật người thằng bé lên.
Vì sợ đứa trẻ có nội thương gãy xương gãy cốt gì đó nên động tác của nàng hết sức nhẹ nhàng, từ tốn.
Tưởng Nhược Nam lại cạo phần lưng, từ huyệt đại chùy lên đến huyệt chí dương.
Mọi người đứng xung quanh cũng dần dần bu lại, vừa tò mò nhìn động tác trên tay Tưởng Nhược Nam, vừa tì thầm hỏi nhau.
“Làm gì thế nhỉ?”
“Không biết, nhưng ta thấy thằng bé khó cứu rồi, xem sắc mặt nó kìa…”
“Thật đáng thương…”