Thế Gia Danh Môn

Chương 43 :

Ngày đăng: 14:44 18/04/20


Sau khi Cảnh Tuyên Đế đưa Thục phi rời đi, Hoàng hậu và chúng phi tần cũng lục tục đi theo.



Thái hậu đứng dậy hỏi Tưởng Nhược Nam: “Nhược Lan, con có muốn tới đó xem thế nào không?”



Tưởng Nhược Nam lắc đầu: “Không ạ, con đưa Thái hậu về Từ Ninh cung.” Mấy chuyện thối nát đó trong hậu cung nàng không muốn quan tâm.



Thái hậu cười cười, dường như rất hài lòng trước câu trả lời của nàng.



Tưởng Nhược Nam khoác tay Thái hậu về Từ Ninh cung.



Trên đường, Thái hậu vừa đi vừa nói với nàng: “Hoàng hậu là đích nữ của Thượng thư sử bộ - Đỗ đại nhân, bản tính lương thiện, hơn nữa lại sinh được Nhị hoàng tử, thằng bé đó ai gặp cũng phải yêu…” Nói tới đây, vẻ mặt Thái hậu tràn ngập vẻ nhân từ, “Chỉ mới hơn ba tuổi đã học thuộc lòng Tam Tự Kinh!”



Thái hậu nhìn Tưởng Nhược Nam khẽ cười, “Nhược Lan, con hiểu ý ta không?”



Tưởng Nhược Nam chớp chớp mắt, cười đáp: “Thái hậu muốn nói địa vị của Hoàng hậu rất vững chắc có phải không ạ?”



Thái hậu vỗ vỗ tay nàng, cười khen ngọt: “Nhược Lan của ta thật thông minh.”



Nhược Lan của ta…



Trái tim của Nhược Nam bỗng thấy ấm áp lạ thường, mắt nàng cay cay, nàng khẽ gọi một tiếng, “Thái hậu…” Trái tim nàng chưa bao giờ thấy ấm áp như lúc này.



Thái hậu cười, tiếp tục nói: “Giờ thì con đã hiểu vì sao ta lại bảo con năng lui tới chỗ hoàng hậu chưa?” Bà thở dài rồi nói tiếp, “Nếu con được Hoàng hậu yêu quý, thì sau này dù ta không còn nữa…”


Tưởng Nhược Nam đột nhiên không biết phải trả lời thế nào. Những lời tối hôm ấy nàng đã nhất thời buộc miệng nói ra do trong lòng quá bức bối, khi nói hoàn toàn chẳng suy nghĩ nhiều, thời gian này nghĩ kĩ lại, cũng cảm thấy hôm ấy thật lỗ mãng. Thân là chính thất lại yêu cầu chàng chung thuỷ, đây là việc chẳng dễ dàng gì trong xã hội này, nghĩ thầm trong lòng thì được, nhưng đường hoàng nói ra miệng như thế, e rằng ngoài nàng ra chẳng ai có thể chấp nhận được cả.



Cận Thiệu Khang nói đúng, cho dù là Thái hậu cũng sẽ không ủng hộ nàng. Chỉ sợ cuối cùng sẽ chẳng có kết cục tốt đẹp gì…



Nhưng nếu không nói rõ ra như thế thì nàng sao có thể đối mặt với hắn? Dùng chung một người đàn ông với mấy người phụ nữ khác, không phải là chuyện nàng có thể dễ dàng chấp nhận!



Đúng lúc nàng còn đang bối rối không biết phải đối đáp với hắn thế nào thì Ánh Tuyết cùng mấy a hoàn khác mang nước vào.



Tưởng Nhược Nam nói với Ánh Tuyết: “Ánh Tuyết, ta đã tắm xong rồi!”



Còn chưa đợi Ánh Tuyết trả lời, Cận Thiệu Khang đã lên tiếng: “Là ta muốn tắm!”



Tim Tưởng Nhược Nam nhảy loi choi trong lồng ngực, quay đầu nhìn hắn.



Hắn đang đứng trước bàn, ánh sáng từ ngọn nến to trên bàn hắt lên khuôn mặt hắn tạo thành từng vùng sáng tối khác nhau, khiến những đường nét trên ấy càng gợi cảm hơn, đồng thời sự lạnh lùng cũng được thể hiện rõ nét hơn.



Hắn muốn tắm ở đây? Hắn không phải muốn… thật chứ?



Tưởng Nhược Nam bỗng chốc thấp thỏm, nhưng vì trước mặt đám a hoàn nên nàng không tiện nói gì.



Bên kia a hoàn đã đặt nước xuống và đi ra ngoài.



Đợi bọn a hoàn lui ra, Cận Thiệu Khang cởi bỏ áo ngoài ngay trước mặt Tưởng Nhược Nam, để lộ phần thân trên rắn chắc và chiếc quần lụa màu đen phía dưới. Tưởng Nhược Nam thấy vậy mặt thoáng đỏ lên, vội vàng quay người đi. Mặc dù không phải chưa từng nhìn thấy cơ thể đàn ông, nhưng không biết tại sao, động tác đó của Cận Thiệu Khang lại khiến nàng rất bối rối.