Thế Gia Danh Môn

Chương 61 :

Ngày đăng: 14:45 18/04/20


Sắc trời càng lúc càng tối, ánh hoàng hôn chỉ còn lại là một làn khói mỏng như nước màu đỏ vắt ngang chân trời, sau đó từ từ bị bóng đêm nuốt chửng.



Cận Thiệu Khang chầm chậm bước ra khỏi bóng râm của tán cây, quầng sáng màu vàng cam từng chút từng chút phủ lên người hắn, bức tranh đó, nhìn giống như một bức tranh cũ bị ố vàng, nhưng người trong ảnh vẫn vô cùng thu hút ánh mắt người khác, khiến người ta nhìn chằm chằm hồi lâu không rời đi được.



Hắn chầm chậm bước về phía Tưởng Nhược Nam, nét mặt không có bất kỳ biểu hiện gì, nhưng lại toát ra sự lạnh lẽo khiến người đối diện căng thẳng.



Đầu tiên hắn nhìn Lưu Tử Căng, chào hỏi hết sức lễ nghi, chu toàn: “Lưu thái y.” Sau đó mới quay sang nhìn Tưởng Nhược Nam, nói: “Nàng đi đâu thế, để ta tìm mãi.” Trong lời nói lộ rõ sự thân mật.



“Thiếp tới chỗ Thái hậu.” Tưởng Nhược Nam ngẩng đầu nhìn hắn, hỏi: “Tìm thiếp có việc gì?”



“Muốn nhân lúc vở kịch chưa bắt đầu, đưa nàng đi dạo một vòng.” Nói rồi tiến lên trước một bước, phủi chiếc lá rơi trên vai nàng xuống, “Sao không mang theo a hoàn?”



“Thiếp để Hồng Hạnh theo hầu Yên Nhiên rồi. Hoàng cung này thiếp thông thuộc, không có người theo hầu cũng không sao.” Động tác thân mật của hắn khiến Tưởng Nhược Nam có chút thiếu tự nhiên.



Người cũng cảm thấy bối rối như nàng chính là Lưu Tử Căng, từ nãy giờ vẫn bị coi như không khí đứng cạnh họ. Hắn gượng gạo cười cười, cúi người trước Cận Thiệu Khang: “Hầu gia và phu nhân cứ từ từ, hạ quan xin đi trước.”



Cận Thiệu Khang nhìn hắn cười cười: “Lưu thái y, xin tùy ý.”



Lưu Tử Căng vòng qua hai người bọn họ đi về phía trước, sau khi đi được một đoạn rồi, không kìm được dừng chân, quay đầu lại nhìn.



Dưới ánh tịch dương còn sót lại, Cận Thiệu Khang và Tưởng Nhược Nam sóng vai cùng chầm chậm bước sang một con đường nhỏ khác, Cận Thiệu Khang thỉnh thoảng lại cúi đầu thì thầm gì đó, còn Tưởng Nhược Nam cũng thường ngẩng đầu nhìn hắn, trả lời, khuôn mặt hai người bọn họ mờ mờ ảo ảo không rõ, nhưng bức họa đó vô cùng hài hòa, vừa nhìn đã biết, hai người có quan hệ vô cùng mật thiết.



Lưu Tử Căng đứng đó rất lâu, cho tới khi bóng hai người họ hoàn toàn biến mất trong tầm mắt mới chầm chậm quay người rời đi, đồng thời hắn buông tiếng thở dài thườn thượt.



Phía bên kia, Tưởng Nhược Nam và Cận Thiệu Khang đi men theo một con đường nhỏ lát đá xanh, đi rất chậm.



Bên con đường nhỏ giả thạch san sát, cây cối chen chúc, rất hiếm thấy bóng ai, khung cảnh xung quanh vô cùng tĩnh mịch. Tưởng Nhược Nam nhìn quanh, nói: “Con đường này hình như thiếp chưa thấy bao giờ, từ đây có thể đến được Sướng Xuân viên không?”
Nhưng nàng chỉ thấy hắn từ từ quay đầu lại, cúi xuống không nói không rằng, có điều nàng vẫn cảm nhận được cơn giận của hắn, bởi vì bàn tay đang ôm nàng của hắn cứng lại. Nàng cũng thấy căng thẳng, trong lòng hạ quyết tâm, nếu hắn ngượng quá hóa giận đánh nàng, nhất định nàng sẽ hét lên để gọi mọi người tới. Bản thân nàng cũng không chịu được sự giày vò này nữa rồi.



Đúng lúc nàng đang trong trạng thái đề phòng thì Cận Thiệu Khang lại ngẩng đầu lên nhìn nàng, vẻ mặt bình tĩnh không gợn sóng, không nhìn thấy bất kỳ tâm trạng nào trên ấy, nhưng ánh mắt lại rất dịu dàng.



Hắn khẽ nói: “Xin lỗi, vừa rồi ta nhất thời xúc động không chú ý đến lực… Nàng ngã có đau không?”



Tưởng Nhược Nam nhìn hắn, ngẩn người, hắn lại xin lỗi nàng…



Bị nàng đánh hóa ngốc rồi sao?



Thấy nàng nhìn mình chằm chằm, Cận Thiệu Khang có chút thiếu tự nhiên quay đầu đi, ngó xuống chân nàng, lại hỏi: “Là đau chân hả?” Rồi giơ một tay ra định kiểm tra chân nàng.



Tưởng Nhược Nam vội vàng rụt chân về: “Không phải, không phải là chân.”



“Thế thì ở đâu?” Hắn quay đầu lại nhìn nàng, giọng nói rất dịu dàng.



Tưởng Nhược Nam nhìn nhìn hắn, cảm thấy lúc này hắn rất kỳ dị, nhưng cũng chính vì như thế mà lửa giận trong lòng lại dịu xuống nhiều, có điều vị trí ngã bị thương nàng rất ngại phải nói ra miệng.



Thấy nàng không nói gì. Cận Thiệu Khang tưởng nàng đau tới không thốt lên lời, lại lo lắng bảo: “Nàng quay người đi, ta giúp nàng kiểm tra.” Nói rồi định đẩy nàng.



Tưởng Nhược Nam sao dám để hắn xem giúp, cuống quýt thốt lên: “Là ở mông…” Nàng cúi đầu, “Là phần mông bị đau.”



Cận Thiệu Khang ngẩn ra nhìn nàng, thấy nàng cúi đầu, vẻ mặt ngượng ngùng, bất giác bật cười thành tiếng.



Tưởng Nhược Nam nghe thấy tiếng cười, ngượng quá hóa giận, vung tay đấm hắn: “Chàng còn cười, đều tại chàng cả.”