Thế Gia Danh Môn

Chương 65 :

Ngày đăng: 14:45 18/04/20


“Nhược Lan, trước kia ta tưởng đã rất hiểu nàng, nhưng tiếp xúc nhiều rồi mới thấy, ta chẳng hiểu gì về nàng cả, ví dụ như y thuật của nàng, ví dụ như những suy nghĩ kỳ lạ của nàng, ví dụ như câu đối mà nàng giải hôm nay. Nhược Lan, đôi lúc ta thường có ảo giác, ta cảm thấy nàng căn bản không phải là Tưởng Nhược Lan mà ta từng biết.”



Trái tim Tưởng Nhược Nam bỗng đập mạnh thình thịch, nhưng ngoài mặt nàng vẫn cố gắng nở một nụ cười rất tươi: “Hầu gia nói thế là có ý gì, lẽ nào chàng muốn nói thiếp là người giả mạo?”



Cận Thiệu Khang cụp mắt, cười cười: “Đương nhiên ta không nghi ngờ như thế, một người đang sống yên lành, đâu dễ dàng giả mạo, đây chỉ là cảm giác của ta mà thôi!”



“Về y thuật, thiếp cũng không biết nhiều, cũng chẳng có mấy cơ hội để thể hiện, vì vậy mọi người mới không biết thôi. Suy nghĩ của thiếp chẳng có gì là lạ cả, chỉ vì chàng không thể lý giải, nên chàng mới cho là lạ. Còn về câu đối ngày hôm nay…” Tưởng Nhược Nam mỉm cười, “Lẽ nào Hầu gia thật cho rằng thiếp đối được câu đó, thiếp là người thế nào lẽ nào Hầu gia còn không rõ?”



“Không phải do nàng đối thì là ai?” Cận Thiệu Khang hỏi.



“Một người bạn của cha thiếp đã sớm đối được từ lâu rồi, nhưng người này coi thường công danh bổng lộc nên không chịu xuất đầu lộ diện, chỉ đối cho vui mà thôi, không có ý định công bố, cho nên người ngoài không thể biết được. Chẳng qua thiếp hưởng lợi từ người ta thôi, ra câu đối với thiếp, dù là câu đơn giản nhất thiếp cũng chẳng đối được!” Vẫn nên nói thật là hơn, ngộ nhỡ bị người ta treo cho cái danh tài nữ trên đầu, ngày nào cũng có người lôi ra khiêu chiến, với khả năng của nàng sớm muộn gì cũng bại lộ chân tướng.



“Thì ra là thế…” Cận Thiệu Khang cũng không nghi ngờ, so với việc Tưởng Nhược Nam đối được câu đối bế tắc suốt mấy chục năm nay, thì lý giải này của nàng có vẻ hợp lý hơn.



“Lúc ấy nàng làm bọn ta sợ quá, đám học sĩ xung quanh đều kinh ngạc tới mức rớt cằm xuống đất đến nơi…” Cận Thiệu Khang cười nói.



Tưởng Nhược Nam cứ nhìn hắn mãi, nhìn mãi nhìn mãi rồi bật cười, nụ cười này khiến hắn cảm thấy lạ.



“Nàng cười gi?”



Tưởng Nhược Nam cũng chống cằm, ngước mắt nhìn hắn, cười đáp: “Hầu gia khiến người ta rất bất ngờ!”



“Ta có gì khiến nàng phải bất ngờ?”



Có lẽ là do không khí lúc này khá thoải mái, cũng có thể vì trước đó họ đã nói chuyện với nhau trong cung, mà cũng có thể do tiếp xúc nhiều nên giữa hai nguời đã bắt đầu có cảm giác thân thiết. Tưởng Nhược Nam cảm thấy mình bắt đầu không còn ghét hắn, chán hắn nữa, mà nàng lại trò chuyện với hắn thoải mái như với một người bạn.



“Hầu gia lại có thể cười vui vẻ như thế, thiếp còn tưởng chàng là người rất cẩn thận trong lời ăn tiếng nói, trước kia, từ sáng tới tối chàng đều bày ra bộ mặt cứng ngắc ấy…” Nói rồi, Tưởng Nhược Nam bắt chước khuôn mặt nghiêm nghị như “quân bài” của hắn, bộ dạng nghiêm túc giả mạo này nhìn rất hài hước, Cận Thiệu Khang bị nàng chọc cho cười phá lên thích thú.
Đợi Hồng Hạnh lại gần, Vu Thu Nguyệt bắt đầu oán trách: “Sao lâu thế, ta sắp nóng chết rồi!”



Hồng Hạnh đáp: “Di nương, nô tỳ còn phải tránh tai mắt người khác, giờ Ánh Tuyết kia luôn để mắt tới nô tỳ, nô tỳ phải đợi cô ta vào hầu hạ phu nhân mới lẻn ra được.”



Vu Thu Nguyệt lườm Hồng Hạnh một cái, chau mày hỏi: “Được rồi, đừng nói luyên thuyên nữa, giờ ta muốn hỏi ngươi một câu, rốt cuộc ngươi có nhận lời đề nghị của ta không, nếu đồng ý mọi người đều vui, nếu không đồng ý…” Cô ta nhìn Hồng Hạnh một cái, lạnh lùng nói tiếp: “Kết quả thế nào ngươi tự biết!”



Bây giờ địa vị của Tưởng Nhược Nam càng ngày càng vững. Vu Thu Nguyệt đã bắt đầu lo lắng, nếu cô ta tìm cách biết được tất cả những gì xảy ra ở Thu Đường viện thì cô ta mới có thể tìm được cách đối phó với Tưởng Nhược Nam.



Hồng Hạnh trầm mặc rất lâu mới đáp: “Di nương, người từng nói sẽ giúp nô tỳ hoàn thành tâm nguyện, có thật không?” Tối qua cô ta đã nghĩ suốt đêm, nếu tiểu thư đã không nghĩ gì đến tình nghĩa bao năm nay giữa họ, thì tại sao cô ta lại phải bảo vệ tiểu thư mà đối đầu với di nương, tự đưa mình vào hoàn cảnh nguy hiểm? Đến khi ấy Thái phu nhân ra mặt xử phạt cô ta, lẽ nào tiểu thư sẽ cứu cô ta sao? Hôm qua việc Hầu gia đi rồi quay lại, có phải tiểu thư đã biết trước nên cố ý để Hầu gia nghe được mọi chuyện, khiến Hầu gia thêm ghét cô ta? Cô ta không còn hy vọng gì ở Tưởng Nhược Nam nữa, tại sao không thử cách khác, di nương nói đúng, con người ta phải nghĩ cho mình nhiều hơn.



Vu Thu Nguyệt nhìn cô ta cười nhạt: “Ngươi chẳng qua chỉ muốn làm chủ nhân, chỉ cần ngươi cung cấp cho ta biết những tin tức mà ta cần, ta nhất định sẽ thỏa mãn tâm nguyện đó của ngươi! Tuyệt đối không nuốt lời!”



Hồng Hạnh nhìn Vu Thu Nguyệt, cụp mắt xuống: “Chỉ nói không như thế, Hồng Hạnh không thể tin.”



“Vậy ngươi muốn thế nào?”



Hồng Hạnh nhìn cô ta, kiên định đáp: “Hồng Hạnh muốn di nương thề!”



Vu Thu Nguyệt khẽ hừ một tiếng, thầm nghĩ, một kẻ tiện nhân như ngươi mà cũng dám đòi ta thề? Nhưng cô ta cũng biết, muốn Hồng Hạnh toàn tâm toàn ý giúp đỡ mình, thì nhất định phải có được sự tin tưởng của Hồng Hạnh, nên cô ta lập tức buông lời thề ngay.



“Trên có trời chứng giám, chỉ cần Hồng Hạnh toàn tâm toàn ý giúp Vu Thu Nguyệt ta, ta nhất định sẽ giúp ngươi làm chủ nhân; nếu ta phản lại lời thề này, trời tru đất diệt!”



Người ở thời đại này đều tin vào quỷ thần, đã buông lời thề độc họ sẽ không dám phản bội. Vì vậy khi Hồng Hạnh thấy Vu Thu Nguyệt buông lời thề, liền toàn tâm toàn ý tin cô ta. Từ giây phút này, chủ nhân của cô ta không còn là Tưởng Nhược Nam nữa mà là Vu Thu Nguyệt.



Hồng Hạnh thấy Vu Thu Nguyệt thề độc, tâm trạng thoải mái hơn, cười đáp: “Nếu di nương đã thật lòng như thế, Hồng Hạnh cũng cung cấp một vài tin tức cho di nương biết để bày tỏ thành ý của mình.”