Thế Gia Danh Môn

Chương 71 :

Ngày đăng: 14:45 18/04/20


Cận Thiệu Khang sững người, hơi thở dồn dập hơn, ngay sau đó, Tưởng Nhược Nam ngẩng đầu lên, nghiêng tai lắng nghe động tĩnh bên ngoài, khi nghe rõ đó là tiếng của Liên Kiều. Nàng bất giác quên béng sự ngượng ngùng trước mắt, tức tối trừng lên lườm Cận Thiệu Khang một cái.



“Hầu gia, chẳng phải chàng nói bọn a hoàn đều không có ở đây sao?” Tưởng Nhược Nam tức mà không có nơi trút giận.



Cận Thiệu Khang cười khan hai tiếng, “Chắc là… Chắc là họ vừa quay lại.”



Tưởng Nhược Nam vẫn lườm hắn, mắt không chớp, nghiến răng trèo trẹo: “Chàng lừa thiếp phải không?”



Cận Thiệu Khang hơi lo lắng, quay đầu đi, “Ta…ta…” Mắt chớp liền mấy cái, nghiêng mặt đi, mi mắt hắn không ngừng giật giật.



Tưởng Nhược Nam nhìn bộ dạng đó của hắn sao còn không hiểu, “Hầu gia, sao chàng dám nói dối như thế?” Rõ ràng nàng đang không dám tin.



Cận Thiệu Khang ngượng ngùng vô cùng, đột nhiên cảm thấy thật mất mặt.



Tưởng Nhược Nam trong lúc tức giận, há miệng cắn mạnh vào vai hắn một cái.



“Á” Cận Thiệu Khang kêu lên, “Nàng có hiểu lễ nghi không hả, sao lần nào cũng cắn người vậy!”



“Lễ nghi? Hầu gia còn dám nói tới lễ nghi?” Tưởng Nhược Nam cãi, “Chàng lừa thiếp nói bọn a hoàn không có ở đây, khiến thiếp suýt nữa thì ngã, giờ còn phải thế này…”



Lời vừa dứt thì thấy Liên Kiều và Hoa Anh đẩy cửa bước vào. Họ đứng ngoài cửa nghe thấy tiếng nói, tưởng rằng chủ nhân gọi mình.



“Phu nhân sao lại…”



Liên Kiều còn chưa nói xong đã bị cảnh tượng trước mắt dọa cho sợ hãi gần như hóa đá tại chỗ.



Hầu gia áo quần xộc xệch đang bế phu nhân, còn phu nhân trên người không mảnh vải che thân…



Cả hai a hoàn lập tức mặt tím lại như gan lợn, không hẹn mà cùng đưa tay lên ôm mặt, rồi quay người chạy ra ngoài. Sau khi ra rồi còn quay trở lại, nhắm chặt mắt thò tay đóng cửa. Tưởng Nhược Nam nhìn cánh cửa khép kín, nàng thật muốn chết đi cho rồi.



“Cận Thiệu Khang, chàng là đồ khốn!” Tưởng Nhược Nam lớn tiếng mắng, sau đó lại tức tối cho hắn một đấm.



Cận Thiệu Khang bế nàng, mặc dù hơi mất mặt nhưng không kìm được mà phá lên cười thành tiếng.
Cận Thiệu Khang đi ra sau bình phong rửa tay, khi quay ra thấy Tưởng Nhược Nam nằm ở phía ngoài, mặt quay ra. Hắn trèo qua người nàng, nằm vào trong.



Hắn nằm nghiêng, mặt hướng vào lưng nàng, chiếc áo bằng lụa màu trắng trơn bóng dính sát vào cơ thể nàng, khiến những đường cong tuyệt đẹp lộ hẳn ra, mái tóc dài đen nhánh đổ rộng một vùng, đuôi tóc chạm mặt hắn, buồn buồn tê tê khiến trái tim hắn cũng tê tê buồn buồn.



“Hôm nay người nhà mẹ nàng đến hả?” Hắn rất thích thời gian ở bên nàng nên không muốn ngủ sớm.



“Bá mẫu và đường muội của thiếp tới. Hầu gia nghe mẫu thân nói lại?” Tưởng Nhược Nam vẫn giữ nguyên tư thế cũ.



“Ừm, họ nói gì?” Cận Thiệu Khang cầm một ít tóc của nàng lên, cuốn vào ngón tay nghịch nghịch.



Tưởng Nhược Nam đáp: “Không nói gì cả, họ tới thăm thiếp.”



Cận Thiệu Khang hơi bất ngờ, không cần nàng nói hắn cũng biết mục đích mà họ tới thăm nàng. Hắn cho nàng cơ hội, hắn tưởng nàng sẽ nhân cơ hội này mà nói gì đó, nhưng nàng chẳng nói gì cả.



Hắn cười cười, ánh mắt nhìn nàng càng thêm dịu dàng.



“Nàng từng sống ở nhà họ Tưởng, họ đối với nàng có tốt không?” Không biết tại sao hắn bắt đầu tò mò về tất cả những chuyện của nàng.



“Từng ở mấy năm, còn tốt hay không tốt, thiếp không nói được.”



Nhìn nàng vẫn quay lưng lại phía mình, Cận Thiệu Khang bỗng thấy không vui, “Nàng quay lại đây, làm gì có kiểu phép tắc ở đâu khi nói chuyện mà không nhìn mặt người ta như thế.”



Lại là phép tắc! Tưởng Nhược Nam trừng mắt lườm khoảng không trước mặt quay người lại, mặt đối mặt với hắn, hơi thở của hắn phả vào mặt nàng, nàng khẽ khàng dịch ra ngoài một chút.



“Tốt hay không tốt, bản thân nàng chẳng phải rõ nhất hay sao? Sao lại không nói được?”



“Bá mẫu chưa từng nặng lời với thiếp bao giờ, thiếp muốn gì cũng cho thiếp, nhưng thiếp không có cảm giác gia đình, có lẽ vì đó vốn không phải gia đình của thiếp.”



“Thế còn Hầu phủ thì sao? Hầu phủ có cho nàng cảm giác giống một gia đình không?”



Tưởng Nhược Nam nhìn hắn im lặng, Cận Thiệu Khang cũng trầm mặc, một lúc sau, hắn nói: “Không sớm nữa, ngủ đi.”