Thế Gia Danh Môn

Chương 74 :

Ngày đăng: 14:45 18/04/20


Ánh nắng bị mây che khuất, trời bỗng dưng sầm xuống.



Cảnh Tuyên Đế túm chặt cánh tay nàng, hắn nhìn Tưởng Nhược Nam đăm đăm không chớp mắt, đôi mắt lạnh lẽo vô cùng. Bộ dạng lúc này của hắn khiến người ta có cảm giác bị áp bức tột độ, khiến nàng không thể thở được.



Tay bị hắn túm rất đau, Tưởng Nhược Nam có thể đoán ngay, trên cánh tay nàng chắc chắn sẽ lại có vết thâm. Nhưng, sự đau đớn ở cánh tay chỉ là chuyện nhỏ, điều khiến nàng không thể hiểu được là hàm ý trong lời nói của hắn.



Tưởng Nhược Nam bị hắn làm cho tức tới bật cười, nếu người này mà xuyên không tới hiện đại, không đi viết tiểu thuyết cũng thật phí của trời!



Khả năng tưởng tượng quá mức phong phú.



Tưởng Nhược Nam nhìn hắn nói: “Hoàng thượng, thần phụ chưa bao giờ lừa gạt người cả, con người thần phụ vỗn như thế, chỉ là sau khi xuất giá, thần phụ đã biết tu thân dưỡng tính, biết thế nào là đúng thế nào là sai, và thần phụ đã nỗ lực để thay đổi. Thần phụ không biết trị bệnh, không biết làm thơ, không biết giải câu đối, những thứ đó là thần phụ nghe người khác nói, hoàn toàn không phải bản lĩnh của mình.”



Cảnh Tuyên Đế nghe nàng nói vậy, cánh tay càng siết chặt hơn, giọng nói càng thêm sắc lạnh: “Sao, việc tới nước này rồi mà còn định lừa gạt ta? Bài thơ mà ngươi đọc trước mặt Thái hậu hôm trước có đúng là nghe người khác đọc không? Tại sao ta cho dán cáo thị khắp nơi trong cả nước lâu như thế vẫn không có ai chịu đứng ra nhận? Còn cả y thuật của ngươi nữa, khi trước ngươi nói năm ngoái ra ngoại thành chơi gặp được thần y, ta cũng đã cho người đi điều tra rồi, năm ngoái ở ngoại thành căn bản chẳng có thần y nào xuất hiện, lẽ nào thần y này chỉ gặp một mình ngươi thôi? Còn cả câu đối chết mà ngươi đã đối được ở Thiên Thu đình lần trước, ngươi giải thích thế nào đây? Nghe người khác nói? Vậy người đó là ai, ngươi nói ra xem, dù hắn còn sống hay đã chết, dù hắn đang ở đâu, ta cũng sẽ có cách để tìm ra hắn!”



Tưởng Nhược Nam cứng họng chẳng biết phải nói gì, lòng hận vô cùng, tên này làm sao vậy? Cần gì phải hao tâm tốn sức điều tra mấy chuyện đó, lẽ nào Hoàng đế nhàn rỗi đến thế sao?



Thật là, giờ bảo nàng phải làm thế nào để nói dối tiếp đây? Không lẽ nói mình xuyên không tới đây? Chỉ e con rệp này lại tìm đạo sĩ đến hành hạ nàng thôi…



Cảnh Tuyên Đế thấy nàng chẳng thể đáp lời mình, cười lạnh một tiếng, “Sao không có gì để nói à? Ta hận nhất là bị người khác lừa gạt! Lễ nghi có thể học được trong một thời gian ngắn, nhưng tính cách, học vấn của một con người thì sao có thể thay đổi lớn như thế chỉ trong thời gian ngắn chứ! Nhược Lan, ngươi thật sự cho rằng ra là tên ngốc sao?” Tay hắn dùng lực siết mạnh, kéo nàng lại gần mình. Tưởng Nhược Nam muốn giằng ra nhưng sau đó nàng phát hiện, sức của nàng căn bản không đủ để đối phó với hắn.


Đối với Cận Thiệu Khang nàng có thể từ chối, có thể lớn tiếng nói “không”, thậm chí là đánh hắn cũng không hề hấn gì. Nhưng trước mặt Hoàng đế, trước mặt tên Hoàng đế có thể lấy mạng nàng bất cứ khi nào, nàng phải làm gì đây? Hắn không vui có thể tùy tiện tìm một lý do để chặt đầu nàng, cho dù Thái hậu tức giận, trách mắng, thì nàng cũng không thể sống lại được nữa. Hôm nay là hắn tha cho nàng nên nàng mới có thể quay về, nếu hắn muốn cưỡng bức nàng thì nàng phải làm thế nào đây?



Nói cho “con khỉ” biết? Nhưng nói với hắn rồi thì sao? Hắn có cách gì được? Hắn có thể làm gì cho nàng? Huống hồ, quan hệ giữa họ vẫn thế này…



Nói với Thái hậu? Thái hậu nhất định sẽ trách mắng hắn, nhưng như thế liệu có giải quyết được vấn đề không? Con rệp bệnh hoạn đó chịu ấm ức ở chỗ Thái hậu, e rằng món nợ ấy hắn sẽ đổ lên đầu nàng, bản thân nàng sẽ chỉ thảm hơn mà thôi. Hắn là Hoàng thượng, muốn trừng trị nàng, đưa ra một lý do là nể mặt An Viễn Hầu, cho dù hắn không đưa ra lý do thì “con khỉ” cũng làm gì được hắn chứ?



Nhớ lại triều Minh, thê tử của Từ Đạt là Tạ thị chỉ nói có một câu khi diện kiến Hoàng hậu là “Hoàng cung này đẹp quá”, kết quả, Chu Nguyên Chương sai võ sĩ đánh chết Tạ thị, Từ Đạt vẫn phải nhịn đau mà dập đầu tạ ân. Từ đó có thể thấy, Hoàng đế muốn lấy mạng ai thì đó chỉ là chuyện vặt vãnh mà thôi!



Tưởng Nhược Nam càng nghĩ càng sợ, càng nghĩ càng hoảng loạn, hoàn toàn không tìm ra cách giải quyết, đành quyết định tạm thời không vào cung nữa, đợi Hoàng đế quên chuyện này đi rồi tính tiếp.



Ngày hôm sau, Tưởng Nhược Nam cho người vào cung bẩm lại với Thái hậu và Hoàng hậu rằng, thời gian này nàng phải ở Hầu phủ học cách quản gia, tạm thời không thể vào cung.



Hi vọng Hoàng thượng chỉ nhất thời nổi hứng, qua một thời gian, hắn sẽ quên chuyện này đi.



Thái hậu và Hoàng hậu cũng biết sự quan trọng của việc đó, còn dặn đo nàng phải chăm chỉ học hành, có thời gian hãy vào cung chơi.