Thế Gia Danh Môn

Chương 77 :

Ngày đăng: 14:45 18/04/20


Cận Thiệu Khang dùng sức hất nàng ra, hắn chưa bao giờ cảm thấy buồn bực như bây giờ, rốt cuộc trong lòng nàng hắn là cái gì? Tại sao nàng lại để lộ vẻ mặt ấy, vẻ mặt như nhìn thấy thứ bẩn thỉu nhất trên đời này vậy. Tại sao nàng lại có thể dễ dàng nói ra lời hủy bỏ hôn ước như thế. Lẽ nào, từ đầu tới cuối, hôn sự của họ, trong mắt nàng chỉ là một vở kịch hay sao?



Dù trên chiến trường từng nhận những vết thương chí mạng, cũng không thấy đau như lúc này, cảm giác đau đớn như xuất phát từ xương cốt, nhanh chóng lan khắp toàn thân, khiến hắn đau tới mức không thể tiếp tục hít thở được nữa.



Hắn bước lên phía trước một bước, túm chặt lấy nàng, cúi đầu, nhìn thẳng vào mặt nàng, sắ mặt hắn hết trắng lại xanh, ánh mắt để lộ sự đau đớn vô hạn.



Không biết tại sao, nhìn bộ dạng đó của hắn, trái tim nàng bỗng trầm hẳn xuống.



Hai người ở gần nhau như vậy, gần tới mức có thể ngửi thấy mùi rượu từ hơi thở của nhau.



Sau đó, hắn chầm chậm nói: “Nhược Lan…” Giọng hắn hạ xuống rất thấp rất thấp, cảm giác giống như đột nhiên bị đẩy xuống vực sâu, đang cố gắng đè nén sự buồn bã xuống.



“Nàng chưa từng thích ta. Trong tim nàng ta chưa từng tồn tại…” Hắn lắc lắc đầu, ánh mắt lấp loáng nước, rồi hắn lập tức nhìn chằm chặp vào nàng: “Không, nàng không có tim, cho dù là có, trái tim của nàng cũng rất lạnh…”



Một giọt nước theo khóe mắt hắn lăn xuống, hắn vội vàng quay đầu đi, không để nàng nhìn thấy bộ dạng khốn khổ đó của mình, sau đó, hắn đi qua người nàng, bước về phía cửa.



Khi sắp ra khỏi cửa, hắn đột nhiên đứng lại.



Tưởng Nhược Nam quay người, nhìn hắn.



“Như nàng muốn, từ nay về sau, ta sẽ coi như nàng không tồn tại.” Hắn nói.



Sau đó, hắn ra khỏi phòng, bóng hắn lập tức bị màn đêm nuốt chửng.



Tưởng Nhược Nam quay người, vô thức đưa tay giữ chặt tim mình, lẩm bẩm: “Tim ta còn lâu mới lạnh… Tại sao lại nói như thế, khiến ta buồn vô hạn…”



Nàng từ từ ngồi xuống, nhìn ánh nến nhảy nhót trong phòng mà bần thần cả người.



Rượu làm hỏng việc mà…



***



Về phần Hồng Hạnh, sau khi từ chỗ Tưởng Nhược Nam ra, cô ta rời khỏi Thu Đường viện, đến thẳng Cẩm Tú viện tìm Vu Thu Nguyệt.



Vu Thu Nguyệt vốn đã đi ngủ, nghe Lệ Châu bẩm báo, biết Hồng Hạnh nhất định phải có chuyện mới tìm mình, vội vàng đứng dậy rồi ra khỏi Cẩm Tú viện.



Xung quanh Thiên Diệp đình, cây cối rậm rạp khiến ánh sáng hoàn toàn bị che lấp, xung quanh tĩnh mịch tối đen.



Vu Thu Nguyệt thận trọng đi tới, nheo mắt nhìn quanh tìm kiếm, vì muốn tránh tai mắt người khác nên cô ta không mang theo đèn lồng.




Cả đoàn người đến Tùng Hương viện, vừa vào cửa đã cảm thấy không khí căng thẳng không giống mọi ngày. Bình thường cả một viện tử đầy a hoàn, hôm nay không thấy bóng dáng một ai, ngoài cửa chỉ có gia đinh cầm gậy đứng canh.



Liên Kiều và Hoa Anh thấy tình hình này thì sợ hãi tới mức hai chân run lẩy bẩy, họ dìu lẫn nhau mới có thể gắng gượng được.



Trương ma ma đặc biệt lưu ý tới thần sắc của Tưởng Nhược Nam, nom nàng vẫn bình tĩnh mặt không biến sắc trước tình hình này, bất giác thầm cảm thấy lạ.



Vào trong phòng đã thấy Thái phu nhân ngồi ở vị trí chủ nhân, sắc mặt âm trầm, bên cạnh ngoài Liễu Nguyệt ra còn có hai a hoàn khác, phía dưới có bốn gia đinh tay cầm gậy.



Còn chưa đợi Tưởng Nhược Nam thỉnh an, Thái phu nhân đã chỉ vào bốn a hoàn của nàng trong đó có Liên Kiều, Hoa Anh hét lớn: “Mau lôi mấy a hoàn này ra đánh phạt hai mươi trượng!”



Lời vừa dứt, bốn tên gia đinh đã xông tới, chỉ một đòn đã khiến đám a hoàn trước mặt nằm sấp xuống, cầm gậy lên, bồm bộp giáng, trong nháy mắt, tiếng la hét khóc lóc vang vọng tới từng ngóc ngách trong phòng.



Tưởng Nhược Nam quỳ xuống trước mặt Thái phu nhân, vội nói: “Mẫu thân, người đang làm gì vậy?”



Thái phu nhân nhìn nàng, sắc mặt nghiêm nghị: “Con thật không biết ta đang làm gì ư? Nhược Lan, từ đầu chí cuối trong mắt con còn có người mẹ chồng là ta không?”



Tưởng Nhược Nam quay đầu nhìn Hoa Anh tuổi còn nhỏ vì đau và sợ hãi đến ngất xỉu, vội vàng lao đến, chắn trước Hoa Anh, gia đinh nhất thời không kịp thu tay về, đã giáng một gậy lên đùi nàng. Tưởng Nhược Nam hét “á” lên một tiếng thảm thiết.



Thái phu nhân thất kinh, vội vàng quát: “Dừng tay!”



Theo lời dặn của Thái phu nhân, gia đinh dốc toàn sức lực mà giáng gậy, vì vậy khi cây gậy đó đập lên người Tưởng Nhược Nam, nàng đau tới xé gan xé phổi, thầm nghĩ, chẳng trách mấy a hoàn kia kẻ nào kẻ nấy bộ dạng đau như muốn chết đi sống lại.



Gậy dừng, đám a hoàn quỳ dưới đất thở hắt ra, bắt đầu khóc loc.



Tưởng Nhược Nam nhìn bọn chúng trong lòng bỗng có cảm giác tội lỗi, đều do nàng đã làm liên lụy tới chúng. Nàng từ từ đứng dậy, ngẩng đầu, nhìn Thái phu nhân nói: “Mẫu thân, người có chuyện gì cứ trực tiếp hỏi con là được, người có tức giận cũng hãy trút lên con, không liên quan gì tới chúng, chúng chẳng biết gì hết! Chúng còn nhỏ tuổi, cơ thể yếu đuối, không chịu được đòn roi!”



Thái phu nhân nhìn nàng lạnh lùng nói: “Chúng chịu trận đòn này cũng không oan uổng, chủ tử sai thì nô tài sai trước. Những việc con đã làm, cho dù ta có đánh chết chúng cũng không có gì quá đáng!”



Nói xong, bà hít một hơi thật sâu, quay sang Liễu Nguyệt: “Đưa chúng ra ngoài!”



Liễu Nguyệt vâng mệnh, ra ngoài gọi thêm mấy người, đưa bốn a hoàn đi bôi thuốc.



Sau khi họ lui ra cả rồi, Thái phu nhân đứng dậy, chầm chậm đi đến bên cạnh Tưởng Nhược Nam.



“Nhược Lan, từ khi con được gả vào Hầu phủ, người làm mẹ chồng này đã đối xử với con thế nào?”



Tưởng Nhược Nam cúi đầu: “Mẫu thân đối với Nhược Lan rất tốt.”