Thế Gia Danh Môn

Chương 87 :

Ngày đăng: 14:45 18/04/20


“Thiếp…” Tưởng Nhược Nam quay sang nhìn hắn, ngập ngừng định nói lại thôi, cuối cùng, nàng vẫn không nói gì, quay người đi.



Mặc dù thời gian này giữa nàng và Cận Thiệu Khang duy trì được một mối quan hệ thân thiện, nhưng trong lòng Tưởng Nhược Nam, hắn vẫn không phải là mẫu người xứng đáng khiến nàng phải toàn tâm toàn ý tin tưởng. Ai biết được sau khi hắn biết chuyện này rồi sẽ phản ứng thế nào? Cho dù hắn chịu tin nàng, nhưng hắn có thể làm gì được cho nàng chứ?



“Không sao, có lẽ do thay đổi thời tiết.” Tưởng Nhược Nam xoay người, nằm quay lưng lại với hắn, buồn bã đáp một câu.



Nàng chắc chắn có chuyện gì đó giấu ta! Cận Thiệu Khang nhìn nàng, trong lòng bỗng thấy chua xót, cảm giác không được người khác tin tưởng này rất khó chịu. Tất cả những gì hắn làm vẫn không thể khiến nàng đón nhận hắn hay sao?



Còn phải làm thế nào nữa, rốt cuộc phải làm thế nào mới có được sự chấp nhận của nàng, khiến nàng hoàn toàn thừa nhận hắn, tin tưởng hắn?



Cận Thiệu Khang áp sát lưng vào nàng, khẽ ôm lấy người nàng, “Nhược Lan, cho dù thế nào, chỉ cần ta còn ở trên cõi đời này một ngày, ta cũng sẽ bảo vệ nàng!”



“Hầu gia, chàng còn phải bảo vệ Vu Thu Nguyệt, còn phải bảo vệ con của hai người, còn phải bảo vệ Hoa Thanh, Nhược Lâm. Chàng chỉ có một đôi tay, chàng làm thế nào để bảo vệ được tất cả đây?” Tưởng Nhược Nam khẽ đẩy tay hắn ra.



Cận Thiệu Khang sững lại, không có gì để phản biện, hắn nhìn bàn tay bị nàng đẩy ra của mình, long đau đớn vô hạn. Hắn quay người, xoay lưng lại phía nàng, thở dài.



Tưởng Nhược Nam cũng thở dài, bản thân nàng từ khi vượt thời gian tới đây, dường như chưa được sống một ngày thảnh thơi. Yêu cầu của nàng không cao, nàng không cầu phải ân ân ái ái, mặc dù biết ly hôn là rất khó, nàng cũng không bức thiết chuyện này như trước kia nữa, nàng chỉ muốn sống một cuộc đời bình an vô sự, không có sự sủng ái của phu quân cũng tốt, không có con cái hầu hạ bầu bạn lúc tuổi già cũng không sao, nàng không quan tâm, tại sao hết chuyện phiền phức này tới chuyện phiền phức khác vẫn xuất hiện rồi tìm tới nàng?



Lần này, nàng phải vượt qua kiếp nạn thế nào đây?



Không vào cung là kháng chỉ, tội chết!



Vào cung, nhất định sẽ bị tên Hoàng đế khốn kiếp kia tìm cách sỉ nhục, ngộ nhỡ ngày nào đó bị người ta phát hiện, hồng hạnh vượt tường, thì cũng sẽ chịu tội chết thôi.



Tưởng Nhược Nam càng nghĩ càng buồn rầu, trước kia cho dù gặp phải khó khăn gì nàng cũng chưa từng cảm thấy sợ hãi, luôn cho rằng nhất định mình sẽ vượt qua được, chiến thắng được, nhưng lần này, nàng thật sự không dám chắc.



Bởi vì đối thủ của nàng quá mạnh, hắn đứng ở nơi cao chót vót, nắm trong tay quyền sinh quyền sát tính mạng nàng, bản thân nàng trừ phi không sợ chết, nếu không, nàng chẳng biết lấy gì ra để chống đỡ lại hắn.



Nhưng, dù là kiếp trước hay kiếp này, dù có sống khó khăn vất vả thế nào, nàng cũng chưa từng nghĩ sẽ bỏ rơi tính mạng của mình, nàng yêu cái mạng này, nàng sợ chết, nàng chưa bao giờ nghĩ sợ chết là xấu, là mất mặt.



Tưởng Nhược Nam nghĩ đi nghĩ lại, nghĩ mãi vẫn không tim ra cách giải quyết, cuối cùng nàng quyết định nếu Hoàng đế quá đáng, nàng vẫn nên nói cho Thái hậu biết, phải giải quyết khó khăn trước mắt đã rồi tính sau. Còn Hoàng đế sẽ có phản ứng ra sao, đi bước nào thì tính bước ấy vậy!



Mãi cho tới tận nửa đêm, Tưởng Nhược Nam mới ngủ được.



Hôm sau, nàng mang theo Liên Kiều và Hoa Anh cùng vào cung.



Khi tới Vĩnh Hòa cung, cung nữ Thược Dược nói với nàng rằng, hôm qua Từ quý phi uống bốn bát nước táo hòa mật ong, buổi trưa ăn được một lát bánh nướng, sau đó lại nôn ra, nhưng buổi tối ăn được hai lát bánh nướng mà không nôn chút nào.



Thược Dược cười nói: “Hầu phu nhân quả thật y thuật cao minh, từ khi Quý phi nương nương ốm nghén tới nay, đây là lần đầu tiên ăn được bữa cơm nhẹ nhàng như thế!” Nói rồi, đưa Tưởng Nhược Nam vào nội điện.


Trái tim Lưu Tử Căng càng lúc càng nóng rực.



Nếu như là y, y sẽ không bao giờ để nàng phải chịu một chút ấm ức nào, quyết không để nàng phải cảm thấy đau lòng buồn bã.



Nhất thời lại tự làm khó cho mình, Lưu Tử Căng buột miệng hỏi: “Gần đây phu nhân có ổn không?”



Đột nhiên nghe thấy giọng y, Tưởng Nhược Nam khẽ sững lại, rồi sau đó trả lời: “Cũng chẳng có gì mà không ổn…” Cho dù là không ổn đi nữa thì chuyện này nàng cũng không thể nói ra, chỉ biết nín nhịn chịu đựng một mình.



“Chuyện gì phu nhân cũng nên nghĩ thoáng một chút, ông trời luôn thương xót người tốt bụng, sẽ không để phu nhân phải chịu quá nhiều đau khổ đâu.” Lưu Tử Căng quay đầu sang nhìn nàng, khẽ nói ra câu đó, sự quan tâm trong lời nói khiến Tưởng Nhược Nam thấy cảm động.



Đây thật là một người dịu dàng, cho dù là với một người bình thường như nàng, y cũng không ngại ban tặng lòng thiện ý.



Tưởng Nhược Nam nhìn y, mỉm cười, “Cảm ơn ngài, Lưu thái y, ý tốt của ngài ta sẽ luôn ghi nhớ.”



Ánh mắt thẳng thắn tự nhiên của nàng khiến Lưu Tử Căng có chút bối rối, hắn vội vàng quay đầu đi, miệng bỗng như đắng ngắt.



“Phải rồi, Lưu thái y, ngài đã có thê tử chưa?”



Đây là chuyện mà Tưởng Nhược Nam vẫn luôn thấy rất tò mò. Thời đại này luôn lấy sớm sinh con sớm, theo lý mà nói một người ở độ tuổi như y chắc phải có thê thất rồi mới đúng, hưng mấy lần tới Lưu phủ nàng không nhìn thấy thê tử của y, lẽ nào còn chưa lấy vợ?



Lưu Tử Căng trầm mặc hồi lâu, không lên tiếng.



Khi ấy Tưởng Nhược Nam mới nhớ ra, ở thời đại này không thể tùy tiện hỏi nhưng chuyện riêng tư của người khác, nàng thấy bối rối: “Là ta quá đường đột, Lưu thái y cứ coi như ta chưa hỏi câu đó.”



Lưu Tử Căng lắc lắc đầu, thở dài một tiếng, sau đó mới khẽ đáp: “Năm hạ quan mười tám tuổi đã đính hôn, có điều sau khi đính hôn, mẫu thân của đối phương bệnh mất, phải chịu tang, nên chuyện hôn sự dùng dằng tới tận bây giờ, có lẽ cuối năm nay hoặc đầu năm sau là hoàn hôn.”



Bản thân y là người đã có hôn ước, nàng lại là vợ của người khác, Lưu Tử Căng ơi là Lưu Tử Căng, rốt cuôc từ trước tới nay trong lòng ngươi nghĩ gì chứ? Suy nghĩ xấu xa như thế, ngươi không sợ xúc phạm tới nàng sao?



Lưu Tử Căng đột nhiên thấy rất căm hận bản thân mình.



Nhưng Tưởng Nhược Nam đâu biết những suy nghĩ ấy trong lòng hắn, nàng nghe vậy thì cười: “Thì ra là thế, vậy Nhược Lan xin được chúc mừng Lưu thái y trước, không biết ta có thể hỏi thăm thêm, đối phương là cô nương nhà nào không?” Tưởng Nhược Nam luôn thấy rất có thiện cảm với Lưu Tử Căng, nàng cũng mong y được hạnh phúc.



“Là Lí Minh Hoa, trưởng nữ của Lang trung Công bộ Lí đại nhân.”



Tưởng Nhược Nam thấy cái tên này rất quen, nàng ngẫm nghĩ một lát, rồi nhớ ra đã từng nghe Cận Yên Nhiên và Lưu Tử Đồng nhắc tới trong lúc nói chuyện, hai người đó đánh giá rất cao Lí Minh Hoa, nói rằng đó là một nữ tử hiền thục, dịu dàng, lương thiện, lễ phép và khiêm tốn, thế chẳng phải là một đôi trời sinh với Lưu Tử Căng ư?



Tưởng Nhược Nam thấy mừng thay cho y, cười đáp: “Chúc mừng Lưu thái y có được một nương tử như vậy, Lí tiểu thư kia cũng là một cô gái có phúc.”



Lưu Tử Căng thoáng kinh ngạc: “Có phúc?”