Thế Gian Đẹp Nhất Trong Làn Gió

Chương 1 :

Ngày đăng: 22:41 21/04/20


Trên tường có cái đồng hồ, chẳng biết treo lên từ đời nào, mặt đồng hồ bám đầy bụi, bên mép còn hơi ố vàng, tôi hoài nghi nó vốn là màu trắng, đáng tiếc khung thủy tinh không ngăn chặn được bụi trần năm tháng.



Kim đồng hồ vẫn chạy, nên tôi biết ba người kia được quản giáo thả vào lúc sáu rưỡi chiều, mà bây giờ đã mười giờ tối. Bữa cơm gần nhất tôi ăn là trên đường đến trại giam, một cái bánh bao, một miếng dưa muối, ăn xong còn chẳng được uống nước. Cái xe đi đến trại tạm giam xóc nảy như bị thủng lốp, tôi cũng tròng trành cả quãng đường, cuối cùng thì bánh bao vào miệng lại phun ra mất nửa. Mà bây giờ, nửa kia cũng tiêu hóa từ đời nào rồi.



Cảm giác đói đúng là thử thách lớn của con người, nó không giống bị đau, đau thì còn cắn răng chịu được, ai cũng có khả năng tự hồi phục, cái gì mà hồng cầu giúp lành vết thương linh tinh, nhưng còn đói, thì chẳng biết giải quyết thế nào. Dạ dày không có khả năng vô duyên vô cớ tự sinh ra gì cả, ngoại trừ cái dịch vị acid chết tiệt, thế nên mi cứ tiếp tục đói, đói đến khó chịu.



Tôi thử nghĩ về những chuyện khác để phân tán chú ý, tỷ như ba người kia đã ở đây bao lâu, phạm tội gì, lãnh án bao nhiêu năm, rồi tỷ như giường trên của Dung Khải là ai, tại sao không thấy đâu…



Kỳ thực muốn biết cũng chẳng khó, cứ tự nhiên hỏi vài câu là được, nhưng tôi vẫn không mở miệng, thà rằng hi sinh vô số tế bào não. Không vì cái gì khác, mà chỉ vì bầu không khí trong căn phòng này. Từ khi Dung Khải ngừng nói chuyện, căn phòng không còn một âm thanh, cả đám hoặc giả chết, hoặc đọc sách, hoặc cầm bút vẽ vời linh tinh, trong mấy tiếng đồng hồ chập chờn ngủ, tôi còn mơ màng nghĩ mình đang nằm trong nhà xác tĩnh mịch.



Thấm thoắt đã mười giờ hai mươi lăm, tôi đang suy nghĩ làm cách nào để thông báo tình trạng đói của mình với quản giáo, cánh cửa phòng giam đột nhiên bật mở như có thần giao cách cảm. Vương bát đản vẫn đứng bên ngoài như thường lệ, không có vẻ gì là muốn bước vào, nhưng đôi mắt gã rà soát toàn bộ căn phòng, gã cầm một file kẹp tài liệu kiểu thập niên tám mươi, ra vẻ sắp điểm danh.



Dung Khải bỗng nhiên tụt xuống khỏi giường, thẳng lưng đứng dậy, “Báo cáo!”



Du Khinh Chu chẳng buồn chớp mắt, “Nói.”



“Giường người mới chắn mất gương, tôi xin phép đưa gương treo lên cạnh tủ để đồ!”



Tôi vô thức nhìn về phía trong giường, quả nhiên, trên tường có một cái gương cao khoảng nửa mét, từ góc độ của tôi chỉ nhìn được phân nửa, nửa kia phải trèo lên giường trên mới thấy được. Lúc kéo giường tôi không để ý, nếu Dung Khải không nhắc, hơn nửa đêm dậy đi nhà cầu mà nhìn thấy chính mình, có khi tôi còn bị hù chết.



Thảo nào Dung Khải vừa vào cửa đã chạy đến giường tôi, thì ra là muốn ngắm vuốt.



“Gương trong phòng đều đã thống nhất vị trí, không thể tự ý di chuyển, bác bỏ.” Vương bát đản cậy uy, tư thế nhìn như cán bộ cao cấp.


“Ư… A…”



“Thả lỏng chút.”



“Không, không được…”



“Làm bao nhiêu rồi mà sao vẫn chặt thế…”



Tôi cảm giác da đầu run lên, như thể có cả ngàn con ngựa đang rầm rầm phi trên hoang mạc, má, tình huống này là sao?!



“Kim Đại Phúc, mẹ nó chứ, một tuần không làm thì anh chết à? Tôi đây vừa mới ngủ!”



Người bị kêu tên không mảy may phản ứng, chính xác thì gã không rảnh rỗi đi phản ứng Dung Khải, bởi vì tự thân còn đang ra sức hự hự kéo cày. Chu Thành thì khỏi phải nói, phỏng chừng bây giờ cũng chẳng lên tiếng nổi.



Dung Khải thở phì phò, chẳng còn cách nào khác, cuối cùng chỉ đành chửi một câu cho hả giận, “Tôi chúc các người sớm nhiễm HIV!”



Chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu. Tôi nghĩ Kim Đại Phúc sẽ rất tự nguyện thôi. Xem ra gã cũng chẳng phải là bá chủ nhà tù, bằng không thì Dung Khải sẽ tuyệt chẳng dám nói càn như vậy, tôi lại phát hiện ra chỗ này rất tốt, bình đẳng nhân quyền.



A a ư ư kéo dài hơn một tiếng, tôi rất bội phục sức chiến đấu bền bỉ của Kim Đại Phúc, nhìn theo góc độ ấy, người anh em này đúng là mạnh nhất. Dung Khải lại ngủ, mặc xác hai người kia hành quân lặng lẽ, nhìn theo góc độ này, ranh con nọ cũng là mạnh nhất.



Không gian lại một lần nữa tĩnh lặng, mọi âm thanh tiêu biến, chỉ còn lại tôi, Phùng Nhất Lộ.



Đêm tối nhuộm đen đôi mắt tôi, tôi tiếp tục dùng nó nhìn vào đêm tối.