Thế Giới Chi Giá

Chương 30 :

Ngày đăng: 00:37 19/04/20


An Đạt mệt mỏi về đến nhà, việc đầu tiên về đến nhà, chính là lôi hết thư của Hạ Cảnh Ngôn ra.



Cậu ngồi ở trên ban công, tìm cái chậu sứ, dùng bật lửa đốt từng bức từng bức đống thư đó.



Tro tàn màu đen trong chậu càng lúc càng nhiều, ánh lửa chiếu sáng khuôn mặt của cậu.



Bà An kinh ngạc nhìn cậu làm chuyện này, nói: “Sao lại đốt chứ. . .”



An Đạt nói: “Có những việc giữ lại trong lòng là được rồi, ngoài mặt thì mắt nhắm mắt mở để cho nó qua đi.”



Tuy rằng thật bất đắc dĩ, nhưng mà làm thế nào bây giờ đây? Người luôn phải sống.



Sau khi xung đột với Hạ Cảnh Ngữ, ngược lại cậu trở nên tỉnh táo lại.



Kỳ thật không chỉ có Tạ Khánh và Hạ Cảnh Ngữ cố chấp với quá khứ, cậu cũng vậy.



Bởi vì luôn nhớ đến tổn thương nơi đáy lòng Tạ Khánh, luôn nhớ kỹ quan hệ giữa Hạ Cảnh Ngôn và Tạ Khánh, bất luận cậu làm gì cũng đều thật cẩn thận sợ chạm đến thần kinh mẫn cảm của Tạ Khánh.



Nhưng mà thái độ ái muội buông thả này của cậu, ngược lại giúp Hạ Cảnh Ngữ thương tổn Tạ Khánh.



“Tiểu Ngôn, nếu như là cậu, cậu sẽ làm thế nào?”



Hạ Cảnh Ngôn không phải người sẽ lùi bước, cho nên những người còn sống bọn họ càng không thể thua cậu ấy.



Con người mà, đều sẽ có một quãng thời gian lún sâu vào quá khứ không thể tự kềm chế được. Giống như cuốn băng nhạc mắc trong ổ băng, phát đi phát lại mấy nốt nhạc đó.



Nếu nói tốt số, kẹt lại vài lần, có thể tiếp tục phát ra nhạc.



Bà An nhìn con mình, đột nhiên nói: “Dù cho con đã làm chuyện kinh thế hãi tục gì, mẹ đều đã chuẩn bị tâm lý kỹ càng.”



An Đạt sửng sốt.



Chẳng lẽ mẹ đã nhận ra là cậu thích đàn ông?



——— ————



Tạ Khánh nghe được ba chữ kia.



Hắn quả thật đã nghe được cái tên đó, từ miệng của An Đồng, nghe được từ miệng một người hắn cho rằng có tám cột cũng đánh không tới.



Một giây sau, hắn tỉnh ngộ.



Sở dĩ hắn đi đến thành phố này, là bởi vì Cảnh Ngôn luôn nhắc tới, Cảnh Ngôn nói thành phố này phong cảnh không tệ, người cũng tốt lắm.



Bây giờ, hắn rốt cục đã hiểu.
An Đạt lựa chọn không nói.



Như vậy, Tạ Khánh cũng lựa chọn không nói.



Tạ Khánh biết đây là phong cách của An Đạt, An Đạt trầm mặc hơn vài phần so với người khác, có phương thức bày tỏ của riêng mình.



Tạ Khánh nghĩ đến, sau khi Hạ Cảnh Ngôn ra đi, vẫn luôn chỉ có một mình mình. Thế giới của hắn sụp xuống, đặt trên lưng hắn.



Hắn tiếp tục đi một mình, tự cho là vô cùng gian khổ, đi tới rồi đi tới, thế nhưng không phát hiện thật ra thân thể đã thoải mái rồi.



Nhìn lại, mới biết được có một đứa ngốc đã yên lặng thay hắn nâng toàn bộ thế giới lên.



Cái gì cũng biết, thế nhưng gì cũng không nói, là bởi vì quá trầm lắng, yêu như thế.



Tạ Khánh hôn nhẹ hai má An Đạt, nói: “Chờ anh được không?”



“Ưhm?” An Đạt có chút kinh ngạc, “Vẫn muốn đi sao?”



Tạ Khánh gật gật đầu: “Vẫn muốn quay về xem, hơn nữa giải quyết một việc, chờ anh, anh rất nhanh sẽ trở lại.”



An Đạt nhìn hắn.



Tạ Khánh có phần chột dạ. Mình luôn muốn cậu đợi, như vậy quả thực quá vô sỉ.



“Nói chia liền chia, nói hợp liền hợp.” An Đạt nói, “Muốn em chờ em liền chờ, có phải là em có chút rẻ mạt hay không?”



Hơi thở Tạ Khánh ngưng lại, lòng đau khó chịu nổi, quả nhiên là làm tổn thương cậu rồi.



An Đạt thở dài, đưa tay nhéo lấy mặt của hắn, dùng sức kéo một phát, Tạ Khánh oa oa gào loạn lên.



An Đạt phụng phịu nói: “Thật ra hôm nay tâm tình của em rất không tốt, vô cùng bực mình, anh còn muốn đòi hỏi nhiều như vậy.”



Tạ Khánh càng không dám nói tiếp thêm nữa, mở to đôi mắt ướt sũng nhìn An Đạt.



. . . Người này giống như một con chó to bự không nên giả bộ đáng yêu.



An Đạt nhịn đến run rẩy, nói: “Có điều nếu là loại chuyện đợi chờ này, em rất am hiểu, em sẽ cố gắng đợi anh một lần.”



Tạ Khánh bổ nhào vào An Đạt: “Tiểu Đạt Đạt, anh biết là em tốt nhất mà, nhưng mà nói cố gắng cái gì, thật ra trong lòng em rất vui đi, không cần thẹn thùng, anh hiểu, anh sẽ không chê cười em.”



An Đạt rốt cục nhịn không được: “Anh cái đồ ngốc này!”



“Tiểu Đạt Đạt ~>